Lời tác giả Lưu Thị Phước: Kính chào các bác Ban Biên tập, Lưu Phước người Cao Lao Hạ, là một đọc giả thường xuyên của báo làng, Phước rất mến mộ và kính phục các Bác đã tạo nên trang web của làng để những người xa quê có được những thông tin, những tình cảm, cảm xúc quý báu. Từ trang Web làng đã gợi lại cho Phước những kỷ niệm êm đềm của ngày xưa, cảm xúc dâng trào, Phước làm bài thơ về Ký ức tuổi thơ, tuy nhiên vì ít khi làm thơ và thiếu vốn từ nên bài thơ được hay lắm, mong bà con góp ý thêm. Nhân ngày trang webside Caolaohạ.com tròn 2 năm, Lưu Phước kính chúc trang tin quê mình ngày càng phát triển, chúc Ban biên tập sức khỏe.
 
 

KÝ ỨC TUỔI THƠ

 

Nơi tôi tìm về tuổi thơ tôi

Từ trang web làng Cao Lao Hạ

Nỗi nhớ ùa về thân thương quá

Ký ức tuổi thơ đau đáu một thời.

 

 Xưa, quê tôi nghèo, khoai chẳng đủ ăn

Áo rách sờn vai chị, em mặc một cái.

Đêm trời lạnh, cho rơm vào bao tải,

Cả chị và em cùng chui ngủ ngon lành.

Tuổi thơ đâu chỉ có học hành.

Xay lúa, hái rau, tuổi nào dành việc đó.

Bé giữ em, lớn hơn biết quét nhà .

Tuổi thiếu niên biết việc cấy, bừa.

Lo đi làm, lấy điểm giúp mẹ cha

Để hợp tác chia thêm khoai, thêm sắn .

 

Thưở ấy, nghèo mà tình cảm lắm

Chẳng có dối gian.

Có chuyện gì, xử bằng “tình nghĩa” là xong

Củ sắn củ khoai chung nhau bẻ nữa

“Ở nhà cơm chú đi rú cơm chung”

Lời mẹ tôi dạy thế

 

Ăn xem nồi ngồi xem hướng

Lời nói, dạ thưa...

Kính trên nhường dưới

Học bạn học thầy

Cha mẹ nắn nót từng cách đi nước bước

Con cái chỉ có là lễ phép

Ai ai cũng thế, giống nhau..

Ngày xưa hay thật.

 

Lũ chúng tôi chẳng đến nỗi nào đâu,

Chỉ tội quá là tinh ngịch.

Con gái chẳng khác gì so với con trai

Quả ổi trên cao leo, trèo cũng đến

Nhà trước, cây khế có nhiều quả chín,

Nhà bên, mía ngọt, thị thơm

Là nơi để chúng tôi học nhóm....

 

Chẳng bao giờ ngủ trưa.

Trăng sáng thức đến tận khuya.

Ăn trộm mía của nhà

Ngày sau khai hết

Người lớn họ biết, mà chẳng rầy la.

Trò chơi chúng tôi bày ra

Làm từ sỏi, que tre, đất sét,

Trò gì bạn chơi, chúng tôi đều biết

Ù mọi, nhảy dây, đánh đáo, đánh khăng .

Chơi trốn tìm bên những cột rơm.

Cười vang khắp xóm ....

 

Chuyện đã xưa, ngỡ như còn mới lắm

Để có khi nghĩ lại thẩn thờ...

                                                          

Quảng Bình, những ngày thu  tháng 10 năm 2012