Những ngưởi con quê tôi

07:43 - 08/10/2014

Tự sự của Đặng Văn Quang

 

Tôi lớn lên, chưa kịp thấy đình chùa miếu mạo, thì đã thấy tiếng bom rền, đạn rít, xóm làng bị chiến tranh tàn phá tan hoang.

 

Từ sự đổ nát hoang tàn, hôm nay đây con cháu tạo dựng lại Đình làng, lõm bõm lục tìm trong ký ức để phục dựng tôn tạo cho hợp ý Tiền nhân và để thỏa lòng Hậu bối. Nhưng thực sự khó và càng khó hơn khi các bậc cao niên lần lượt về cùng Tiên tổ.

 

Thế hệ con cháu hôm nay cùng với hai trụ biểu của Đình làng tôi may mắn “sống sót” qua bom đạn. Trụ Đình gần như nguyên vẹn, là niềm tự hào minh chứng cho khí phách  hiên ngang và là kết tinh trí tuệ, tài năng của các bậc Tiền nhân đã nói cùng với con cháu nhiều điều trong quá trình tu tạo, phục dựng.

 

Con cháu gần xa, trong làng, ngoài tỉnh và cả ở nước Người xa xôi, thông qua Caolaoha.com  thổn thức tham gia luận bàn, góp lời, góp ý cho Chương trình tu sửa xây dựng các hạng mục của Đình làng…theo từng ký ức, cảm nhận riêng.

 

Tôi chưa thấy một bài báo điện tử nào như trang báo làng tôi, khi đăng lên chỉ vài giờ sau đã kín những comment đầy tâm huyết, vài ngày sau thì chí ít cũng hàng chục trang bình luận. Thật vui mừng vô kể bởi tấm lòng và trách nhiệm của con cháu với nơi chôn rau, cắt rốn của mình.

 

Những ý kiến tham gia, đa phần là người xa quê, đang phải đảm trách công việc nơi mình học tập công tác. Trong giấc ngủ vẫn chập chờn hiển hiện hình ảnh của Đình, cố lục tìm trong ký ức, xốc lại kiến thức…để sáng mai ra đặt tay lên bàn phím viết nên những điều gan ruột. Trong gánh nặng áo cơm, lập nghiệp họ vẫn giành một khoảng thời gian để tâm niệm với quê hương.

 

Có những ý kiến kết tinh trí tuệ, chiều sâu, có những ý kiến trăn trở tìm tòi, có ý kiến dựng xây rõ nét, có ý kiến phản bác quyết liệt nên có phần thiếu tính xây dựng…Nhưng tựu trung đọng lại nơi đây một tấm lòng, một tấm lòng nặng nghĩa với quê hương.

 

Tôi đã đọc được ở đâu đó câu của một nhà hiền triết, đại ý : Sự  quan tâm là thước đo của những tấm lòng. Ngẫm ra thì đúng vậy, con người thiếu đi sự quan tâm thì sẽ trở nên thờ ơ, vô cảm và như thế thì không có sự trải lòng trước những sự vật hiện tượng quanh ta.

 

Nắng  Lều cù vẫn đổ, nước Vực Sanh vẫn trôi, gió Nồm cửa Gianh vẫn thổi …Nếu không quan tâm thì ai biết đó  là hình bóng quê mình ?

 

Trụ biểu trước cửa Đình làng tôi 2 hay 4 trụ, các bấc đại tự, hoành phi nói điều gì đây?  Tất cả, tất cả mong mỏi làm sao phải tạo nên Phúc Lộc cho con cháu, kiến tạo được ý nguyện của Tiền nhân.

 

Xin đừng đóng comment, đừng nặng lời chỉ trích, con cháu làng ta đó, mọi người đang trải lòng để hướng tới mục tiêu cao cả đầy ý nghĩa lớn lao, xin được đóng khung ở đây 2 chữ  NHÂN VĂN.

 

Tháng 10 quê tôi mưa nhiều nắng ít, lại một mùa lũ lụt sắp tràn về, lòng người xốn xang lo nghĩ. Một chiều mưa tôi đứng ngắm hai trụ Đình, những giọt nước rơi từ đỉnh trụ xuống, từ trong sâu thẳm hư vô, tôi cứ ngỡ các bậc Tiên hiền ở chốn xa xôi đang nhỏ lệ, sung sướng vì Hậu bối của mình đang cùng nắm tay nhau bồi đắp ý nguyện của các đấng Tiền nhân.

 

Ôi yêu lắm những người Cao lao hạ của tôi!

 

Tháng 10/2014

Đặng Văn Quang

Tác giả : Đặng Văn Quang

Bình luận

Bài viết liên quan

Miền cao su thương nhớ...
Những ngày tháng xa nhà
Đuổi bắt bong bóng
Đuổi bắt bong bóng
Vì sao chúng ta viết

Video clip