Ảnh: Tác giả Lê Chiêu Hoàng, hiện nghỉ hưu ở Đà Nẵng
BÀI THƠ KHÔNG ĐẶT ĐƯỢC TÊN.
Gọi mãi vào thinh không
Gọi mãi vào thời gian
Gọi mãi âm u nơi miền rừng thăm thẳm
Gọi mãi nắm đất.
Gọi mãi nấm mồ bạn tôi
Chiến tranh đã lùi xa
Tiếng súng đã bặt im
Mà sao lòng quặn thắt.
Bạn tôi ơi, đồng đội của tôi ơi
Đồi trọc ngày nào điểm chốt
Đạn bom cày xới
Bạn và tôi giữ một chiến hào.
Và mãi, nằm lại nơi ấy
Đồng đội ơi có lạnh không?
Núi rừng miền Tây gió thét!...
Tôi cùng những người còn sống
Đi tìm dấu tích, tìm trong hư vô
Chẳng còn gì, núi rừng nay xanh biếc
Phủ hết quả đồi, phủ hết cả thời gian!
Tìm đâu không thấy, đồng đội ơi linh thiêng...
Máu, xương và linh hồn quyện đất
Bạn nằm lại nơi nao, nơi nao???
Chiến tranh nào cũng tàn khốc.
Chẳng thể nào đong đếm được máu xương
Nhưng hãy nhớ, người đời ơi phải nhớ
Những linh hồn đang phiêu diêu... phiêu diêu....!!!
Những đồng đội của tôi mãi không trở về.