PHÀ GIANH
Trước khi nói về cây cầu, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về bến phà Gianh
Bến phà Gianh nằm gần cửa sông Gianh, có chiều rộng lên tới 600m
Nước trong xanh, thơ mộng .
Ngày xưa, khi Thi hào Nguyễn Du đi qua đây đã có một tâm sự thật ấn tượng trong bài Độ Linh Giang (Qua Sông Gianh ):
“Bình sa tận xứ thủy tiên phù
Hạo hạo yên ba cổ độ thu…”
Tạm dịch là:
“Bãi cát bằng tận đến nơi chân trời bập bềnh
Bến cũ về thu mênh mông khói sóng…”
Phan Huy Ích (1750 - 1822) có bài Độ Đại Linh Giang:
“Chinh phàm phiếm phiếm quá Gianh Hà
Ủng tiết trung lưu thính trại ca
Nhị bách niên lai y đái trở
Hướng kim nhất vỹ thiếp tình ba”
Tạm dịch là:
“Cánh buồm lênh đênh qua sông Gianh
Cầm cờ tiết đứng giữa dòng nghe khúc hát đò đưa
Đã hai trăm năm con sông, dải áo ngăn cách
Mà nay một lá thuyền bình yên trong sóng đầy ánh sang”
Bến phà Gianh qua lời thơ của các thi nhân, mặc khách trở nên ảo ảnh, lung linh đẹp tuyệt vời.
Tuy nhiên, ngày nay để phục vụ cho việc đi lại thuận tiện, ngày 6/8/1991, Chính phủ phê duyệt dự án xây dựng Cầu Gianh bắc qua bến phà số 2 cách biển 5km.
Cầu được Công Ty Cầu Thăng Long thiết kế và thi công. Do ngành cầu của Pháp chuyển giao kỹ thuật.
Cầu bắt đâu thi công vào năm 1995 và hoàn thành vào cuối năm 1998
Cầu có độ dài 746,4m, 9 nhịp, chiều rộng 12m, bằng công nghệ bê tông đúc hẫng lần đầu tiên tại Việt nam.
Phía bắc cầu là xã Quảng Thuận huyện Quảng Trạch, phía nam là xã Hạ Trạch huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng bình .
Ngày hợp long cây cầu, một hiện tượng kỳ vỹ xảy ra trên bầu trời phía trên cầu. Có một đám mây hình con rồng đang bay lượn, ánh nắng mặt trời bao xung quanh, toả ánh sáng chói loà xuống mặt sông lung linh trong buổi chiều tà. Nhiếp ảnh gia Mạc Trọng Khánh (cán bộ CTy cầu Thăng Long ) đã chớp được cảnh độc nhất vô nhị này. Một sự kiện rất gần với tâm linh. Và nhà thơ Văn Lợi đã vịnh bức ảnh bằng hai câu thơ tuyệt vời :
“Mây tụ bốn ngàn năm lịch sử
Tạo dáng rồng trên đỉnh hợp long “.
Còn đây là bài thơ của tôi viết về cây Cầu Gianh quê hương
CẦU SÔNG GIANH
Cong cong một dáng thanh thanh
Vượt trên dòng nước sông Gianh lững lờ
Quảng Thuận, Hạ Trạch đôi bờ
Ngày xưa muốn tới phải chờ phà sang
Mẹ tôi xuống bến đò ngang
Đội chồng nón lá đi sang Ba Đồn
Tôi theo mẹ, chạy lon ton
Sang bên kia chợ, vẫn còn run run
Bây giờ phà cũng không còn
Đò thì vài chiếc mỏi mòn đứng trông
Sông Gianh vẫn rộng mênh mông
Cây cầu ôm một tấm lòng bao dung
Ai đi qua đấy nhớ dừng
Trên đường đã thấy một vùng quê tôi
Làng Hạ đâu có xa xôi
Qua cầu là đến, xin mời vào thăm .
Hà Nội 18/6/2021