Từ trái sang: Các con Lưu Trọng Ninh, Lưu Trọng Hải, Lưu Trọng Văn, Lưu Ý Nhi bên chân dung cha bằng tượng gốm (Ảnh: Nguyễn Đình Toán)
CHA TÔI
Cha.
Người ta bảo cha là nai vàng ngơ ngác
Nên lúc nào cũng lạc,
Lạc lối
Lạc đường
Lạc đường
Lạc bạn
Lạc thơ,
Lạc ký ức vào những miền thương nhớ,
Lạc cuộc đời vào những giấc mơ.
Người ta bảo cha lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Thực hay mộng cha nào có biết,
Cha chỉ biết yêu mà không biết ghét,
Cha tin con người dù có bị lừa dối trái ngang,
Suốt đời cha da diết một chữ NHÂN
Đưa con tim mình đi về muôn nẻo,
Trên đầu cha bầu trời luôn trong trẻo,
Chỉ biết yêu và chỉ biết thơ,
Vì yêu người nên mới say thơ,
Vì say thơ nên càng thấy yêu người.
Con nai vàng ngơ ngác giữa đời
Và cuộc đời và muôn thuở thế gian
Là mùa thu rơi rụng chiếc lá vàng.
Cha là thế, thế là cha mãi mãi
Và mãi mãi vẫn sẽ còn đọng lại
Những áng thơ và một con người.
CHA VÀ TÔI.
Thuở nhỏ
Tôi chỉ biết Cha mà chẳng biết thơ
Tôi biết cha là con người nửa thực nửa mơ
Luôn luôn say mà rượu thường không uống,
Tôi chỉ biết " Tiếng thu " là bài thơ của mộng
"Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô"
Quá nửa đời người tôi mới đến với thơ,
Những Hàn Mạc Tử, những Lưu Trọng Lư...
Những vần thơ của tình yêu, của thương và nhớ
Những vần thơ của con người và số phận
Những vần thơ trăn trở với thế gian.
Không, cha tôi không chỉ có tình và mộng
Mà còn vấn vương với biết bao nỗi đau và lẽ sống
Suốt một đời đau đáu một niềm tin
Tin ở con người, tin ở niềm tin
Để rồi vỡ oà trong một chiều tím biếc.
Tôi không biết
Hồn của Cha đã nhập vào tôi từ thuở nào
Mà cũng rất tình, cũng vời vợi nao nao
Cũng đau đáu với cuộc đời và lẽ sống
Và rồi cũng vỡ oà như vừa tan giấc mộng...
Nhưng rồi tôi vẫn tin
Tin vào thế gian là cả một màu xanh
Mà màu xanh là gieo mầm cho sự sống
Dù cuộc đời có bi hài lẫn lộn
Dù cuộc sống có trắng đen vàng đỏ
Nhưng màu xanh vẫn là màu muôn thuở.
Tôi vẫn tin
Và niềm tin của tôi là ở đó!