Chiều dốc Oằn
14:57 - 21/08/2019
Thơ của Trần Quang Thành in trong tập Hương Sắc Cao Lao xuân Kỷ Hợi 2019
Ngã ba sông trước Đình nhìn từ Dốc Oằn (Ảnh Nguyễn Danh Lợi)
CHIỀU DỐC OẰN
Chiều Dốc Oằn phấn thông vàng bay bay
Gió vi vu thăng cung đàn điệu nhạc
Chiều Dốc Oằn bâng khuâng lòng man mác
Níu giữ chân người chẳng muốn rời xa...
Giữa đất trời rộng lớn bao la
Thả hồn mình giữa cỏ cây hoa lá
Ngắm bức tranh quê mình làng Hạ
Xanh ngắt trời xanh biếc nước Vực Sanh.
Tôi lại về với chín nhịp cầu Gianh
Nối đôi bờ Bắc - Nam đường Thiên Lý
Thương dòng sông và bến đò tri kỷ
Vọng ngàn năm đêm vắng gọi đò ơi.
Tôi lại về với Hói Hạ thân thương
Men theo triền đê ngược lên Đồng Phố
Về Thành Lồi – phế tích Chăm tháp cổ
Phố cũ, Thành xưa văn hiến ngàn năm.
Tôi lại về với Cửu Khúc Long Khê
Về với Hói Đun, Bàu Mật, Bàu Sác
Cồn Xã, Cồn Vườn, Mũi Bần, Mũi Đớ
Hội Thanh Minh, đàn tế lễ Cồn Cui.
Tôi lại về ngắm ngôi đình làng Hạ
Mái rêu phong cong vút dáng phượng rồng
Nơi Thành Hoàng làng ngàn năm tụ khí
Đất địa linh sinh những nhân tài.
Làng Cao Lao như con thuyền chài
Đường Bản, đường Quan, đường Làng kết nối
Hai mươi xóm vắt ngang dệt mạn thuyền
Đất nước chuyển mình thuyền lớn vươn khơi.
Chiều Dốc Oằn vương vấn tuổi thơ tôi
Nơi chúng mình thường chăn trâu hái củi
Em đợi Dốc Oằn tôi đi hái lượm
Vành nón sim trao em vị ngọt ngào.
Chiều Dốc Oằn nỗi nhớ cồn cào
Đồng Cánh Diều mất, Ba Trại về đâu?
Em vô tư quên nón vành sim tím
Chiều buông dần làng Hạ tím trong tôi./.