Chị Nguyễn Thị Hằng ngâm bài thơ Thầy Tôi (Ảnh Lê Chiêu Phùng)
Lời giới thiệu của anh Đặng Văn Quang: Chị Nguyễn Thị Hằng vợ anh Lưu Văn Quỳnh quê Hải Dương, người con dâu làng Cao Lao Hạ, có bài thơ thật nỗi niềm. Bài thơ ra đời trong hoàn cảnh, chị được bác sĩ chẩn đoán bị bệnh hiểm nghèo có thể không qua khỏi.
Với lòng yêu chồng, thương con vô bờ bến, với nghị lực tin yêu cuộc sống, với một tâm hồn lạc quan, hoan hỉ khi đã làm tròn bổn phận, dâu, con... trách nhiệm với họ đang, xóm làng... sẵn sàng chấp nhận số phận. Và rồi những lời thơ chị thốt ra từ sâu thẳm đáy lòng thật xúc động. Tôi vô cùng cảm phục, một cô giáo dạy Toán mà tâm hồn thơ vời vợi. Một con người tỉnh Đông mà hết lòng vì Cao Lao Hạ quê chồng...
Lạy trời Phật, qua một phác đồ điều trị ở nước ngoài, chị đã lành lặn khỏe mạnh như thường.
Hôm nay, tôi mạn phép chị được đăng bài thơ đó lên trang Hạ Trạch để mừng cho chị tai qua nạn khỏi và để thấy tâm hồn một nàng dâu quê hương.
ĐỪNG KHÓC NGHE ANH
Em có mệnh hệ gì, đừng khóc nghe anh
Em buồn lắm, để anh bơ vơ những tháng năm còn lại
Mỗi bận về quê, con đường xa ngái
Xe rộng thênh thang, chỉ một anh ngồi
Em có mệnh hệ gì, chỉ thương một anh thôi
Con chúng mình đã trưởng thành khôn lớn
Đủ lông cánh giữa cõi đời hỗn độn
Chẳng còn lo như những ngày xưa
Chốn hồng trần sớm nắng chiều mưa
Việc sinh tử ai nào tránh được
Sắc sắc không không, kẻ sau người trước
Bảy chục tuổi rồi, còn trẻ trung chi
Cửa rộng nhà cao, cũng chẳng thiếu gì
Phận dâu con đã chu toàn tất cả
Việc họ, việc làng, đường thôn, đường xã
Ở đâu cần đều góp sức chung tay
Đến hôm nay, mắc bệnh trọng này
Nền y học hiện đại, văn minh nhất loài người
Tận Singapore em cũng từng hưởng thụ
Đời như thế cũng coi là đủ
Chẳng còn gì nuối tiếc phải không anh
Nếu mai đây, mắc chuyện chẳng lành
Thì xin anh thương em đừng khóc.