(Ảnh Nguyễn Chung Quý)
HÌNH BÓNG MẸ
Quê hương tôi cũng có dòng sông
Nơi lũ trẻ tắm mình ở đó
Vời vợi xa mờ những cánh buồm nâu đỏ
Chở bình minh về khi thủy triều lên.
Ơi sông Gianh! Bến bờ không thể nào quên
Chiến tích một thời Trịnh-Nguyễn phân tranh
Lũy tre làng nghiêng bóng xuống dòng kênh
Đêm hò hẹn khúc tình ca vang vọng
Quê hương tôi – Tấm lưng còng của mẹ
Mặn chát đời cha bao nỗi nhọc nhằn
Đường Ba Trại – Bến Phà Gianh
Từng thấm máu bao người thân cùng đồng đội.
Trong đạn bom tình người thắm mãi
Lúc hòa bình nét đẹp nhân lên
Quê hương tôi không thể nào quên
Mái đình làng vòm cong cao vút
Cây đa soi mình bên giếng nước
Dãy Hoành Sơn ngã bóng lúc trời chiều
Con đường Bạn mang hình thư pháp
Cửu khúc Long Khê thủy mặc bức tranh làng.
Đẹp lắm quê mình bao thế hệ hiên ngang
Đem tài trí dựng xây, gìn giữ
Dù ở làng quê hay ra thành phố
Có thể thành tài nơi đất lạ bốn phương
Lòng luôn hướng về nguồn cội quê hương
Vì nơi ấy có bóng hình của Mẹ…
TÂM SỰ CÙNG CON
Sau bao năm vật lộn với đời
Từ thành phố, thủ đô miền xa lạ
Nay con về với sông quê cội nguồn đất Hạ
Như dòng suối nhỏ luồn lách qua ghềnh đá
Sống xô bồ dữ dội cũng thành quen
Trước bão tố cuộc đời bao thế lực với bon chen
Con vững bước trên đường đời đi tới
Bao ước mơ mẹ cha hằng mong đợi
Sẽ nở hoa và thành nhạc thành lời.