Lời anh Nguyễn Hữu Đức: Tương truyền khi viết bài thơ này, Lưu Trọng Lư đến thăm nhà một người bạn. Rồi nhân cớ thấy cái bình gốm cổ có vẽ con nai đứng giữa núi non, Lưu Trọng Lư bèn vịnh ngay bài thơ này. Thực chất, nếu chuyện đó là thật, thì con nai trên bình gốm chỉ là cái cớ rất nhỏ, là tiếng động rất nhỏ đánh thức con nai vàng và khu rừng vàng trong tâm hồn Lưu Trọng Lư thức dậy và toả hương. Nhờ thế, thi ca Việt Nam đã có một kiệt tác thật hiếm có, ngỡ như đó là khúc nhạc huyền bí của thần linh, chứ quyết không phải là tiếng ca phàm tục của người đời... “Trần Đăng Khoa: 1997”.
TIẾNG THU
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?.
Gần một thế kỷ trước, cụ thể năm năm 1939, Tiếng Thu của cố nhà thơ họ Lưu Quan của làng Cao Lao Hạ đã xuất hiện là một kiệt tác thật hiếm có trong thi ca Việt Nam. Vì yêu Tiếng Thu; yêu người sinh ra Tiếng Thu, hâu duệ làng Cao Lao Hạ đã họa theo người khi mùa thu đang về trên quê hương chôn nhau, cắt rốn của Tiếng Thu. Chắc sẽ có người cho là biến tấu tác phẩm của người, nhưng không, đó là cảm nhận mùa thu đã về trên quê hương Cao Lao Hạ mà viết khúc tự lòng của mình về mùa thu. Trân trong giới thiệu các bài họa của con em làng Cao Lao Hạ.
EM CÓ NGHE MÙA THU
Nguyễn Công Tranh
Em có nghe mùa thu
Đang về trên đất Hạ
Em có thấy gì lạ
Sau mùa hè chói chang.
Em mong mùa thu sang
Cánh đồng hết khô hạn
Đường Quan và Đường Bản
Hoa cỏ đang đâm chồi.
Em biết mùa hè trôi
Bà con mình vui lắm
Cây lúa lại được tắm
Những cơn mưa đầu thu.
Em có nghe lời ru
Trong ngôi trường ngói đỏ
Cây phượng hồng rực rỡ
Giờ còn lại màu xanh.
Em có nghe lòng anh
Nhớ mùa thu quê Mẹ
Tiếng thì thầm khe khẽ
Mai con về thăm quê.
Đêm đêm tôi nằm mê
Tắm trên dòng Gianh mát
Trong tim tôi luôn hát
“Hạ trạch bao mến thương”.
TIẾNG THU CAO LAO HẠ
Đặng Văn Quang
(Đã đăng caolaoha.com ngày 8/8/2019)
Em có nghe mùa thu
Vi vu Cù sơn hát
Trời xanh ôm Đá bạc
Nắng rải vàng Vực Sanh.
Em nghe chăng mùa thu
Trời thu xanh mắt biếc
Cửa nghè trông Giếng kiệt
Nước cầu Eo lửng lờ...
Em nghe không mùa thu
Trăng treo trên Hói hạ
Gió nồm Gianh mát lạ
Nhớ Phà thời đạn bom.
Em có nghe mùa thu
Nắng chiều nghiêng Đồng cửa
Cánh cò bay trắng xoá
Cõng tuổi thơ xa vời.
Em có nghe mùa thu
Lá bàng xanh đốm đỏ
Rơi xạc xào trong gió
Nhà Họ ngát hương trầm.
Em nghe chăng mùa thu
Bóng Mạ về đầu ngõ
Tóc Người pha sương gió
Bỗng mắt nhoà lệ rơi.
Em nghe chăng mùa thu
Bóng ai về bái Tổ
Nón nghiêng nhà thờ Họ
Tim rộn cùng trống chiêng.
Thu, nghe không mùa thu
Trôi trong muôn vạn thuở
Thu gieo mầm nỗi nhớ
Cứ mỗi lần thu sang.
"TIẾNG THU" CAO LAO HẠ
Nguyễn Hữu Đức
Nghe không em mùa thu
Đang về trên quê Hạ
Thu về mùa thay lá
Nắng trải vàng triền đê.
Vui không em mùa thu
Vơi dần tiếng ve trưa
Trời thu xanh biêng biếc
Đàn cò liễng đồng quê.
Nghe không em mùa thu
Tiếng sáo diều vi vu
Lặng trong lời mẹ ru
Thoảng thơm mùi rả mới.
Em lắng nghe mùa thu
Gọi tình yêu đôi lứa
Lũ quỷ tuổi học trò
Vừa xếp vào trang vở.
Rồi đây bao mùa thu
Thu vàng thay sắc lá
Đơm những nụ hoa đầu
Làm Chú rễ, Cô dâu.
Em đi trong mùa thu
Thu về trên quê Hạ
Rồi mùa thu thay lá
Xào xạc tiếng rơi rơi.
THU TÀN
Lê Chiêu Phú
(Đã đăng caolaoha.com ngày 11/6/2019)
Xào xạc lá rơi giữa úa vàng
Thu tàn se lạnh tiết Đông sang
Người đi đi mãi đầy nhung nhớ
Để lại lòng ta những xốn xang.
Đã mấy Thu rồi em biết không?
Ký ức đầy vơi vẫn ấm nồng
Thả hồn lẻ bước chiều buông tím
Vần thơ cao vút giữa hư không.