Hương gió – tình quê

07:56 - 02/11/2021

Chùm thơ mang đậm tình quê của chị Ngọc Lan khi chị còn đang ở nước Nga xa xôi và ở Sài Gòn trong những ngày gần đây

Hương gió – tình quê

Tác giả Ngọc Lan 

 

HƯƠNG GIÓ – TÌNH QUÊ

 

Xin hỏi ngàn mây trắng

Có chở nắng quê ta

Ơi miền quê làng Hạ

Khúc hát vọng sông xa.

 

Xin hỏi làn gió xuân

Có mang hương lúa mới

Từ cánh đồng bao la

Dạt dào hương sóng vỗ.

 

Xin hỏi giọt sương chiều

Có đọng mồ hôi mặn

Giot mồ hôi mẹ cha

Thấm sờn vai áo mỏng.

 

Hỏi hạt mưa bên thềm

Có mang theo hơi thở     

Con nước lên nước ròng

Sông Gianh hiền quê mẹ

 

Hỏi vầng trăng muôn thuở

Giữ ta thời ấu thơ

Xin trả giùm chút nhé

Gửi về trong giấc mơ.

 

Gửi muôn ngàn cánh thơ

Thì thào cùng gió nhẹ

Xin chở giùm ta nhé

Nỗi lòng người đi xa.

 

Giữa vũ trụ bao la

Ẩn trong từng hơi thở

Dường như mây đang chở

Hương tình quê ngọt ngào…

 CHLB Nga, năm 2013

 

 

 

XA QUÊ - NHỚ MẸ

 

Xa quê mấy chục năm rồi

Mà sao cứ nhớ cái thời chăn trâu.

Nhớ chiều tháng bảy mưa ngâu

Nhớ nồi khoai luộc canh bầu râu tôm.

 

Nhớ khi tát nước Cồn vườn

Hói đun,Cồn xã gánh mòn đôi vai

Nhớ ngày thả lưới Đồng sau

Những khi cất tép gió vèo tím da.

 

Đồng trên làm cỏ tháng ba

Vun khoai dầm đất đầm đìa mồ hôi

Nhớ khi hái củi trên đồi

Lều cù, Đá bạc một thời chiến chinh.

 

Nhớ ngày tháng chạp rét căm

Vai gầy gánh mạ chân bầm má tê!

Nhớ khi cắt cỏ chân đê

Chăn trâu, chăn ngỗng dầm dề gió sương.

 

Nhớ sao ngày tháng thân thương

Bên nồi khoai luộc “búng” nhường tau - mi.

Nắm cơm cõng củ khoai mì

Nghẹn lòng cha mẹ thầm thì nhường con.

 

Thoáng chốc mấy chục năm tròn

Cuộc đời dâu bể kẻ còn người đi.

Dòng đời xuôi ngược đẩy đưa

Tim ta khắc dấu lối xưa bấm bùn.

 

Dẫu vinh hoa chốn đô thành

Không bằng bên mẹ muối vừng cà tương.

Chiều nơi xa - nhớ cố hương

Liêu xiêu bóng đổ nhớ thương mẹ hiền!

 Sài gòn, năm 2021.

 

 

 

NHỚ QUÊ

 

Qua nửa đời phiêu dạt.

Nọ sợ nắng,

Chẳng sợ mưa.

Chỉ sợ những khi thẩn thơ

Nặng lòng nhớ mạ.

Nhớ con đường xưa

Nhớ mùi rơm rạ.

Nhớ bát canh cua đồng

Mùi khói tỏa chiều buông.

 

Cho tôi được về nơi những yêu thương!

Thuở trốn tìm nhau đống rơm làm chứng.

Nắng cháy lưng trần cười nghiêng vành nón

Kẻ thắng thua chỉ đổi những nụ cười.

 

Cho tôi về nơi tuổi rong chơi

Áo ướt, bùn lem tắm mưa mùa hạ

Lưng trâu những chiều gió đông buốt giá

Thương vai gầy mạ gánh nước đêm trăng.

 

Cho tôi về những năm tháng gian nan!

Để đỡ đần mẹ cha tháng ngày cơ cực.

Bát cơm trắng phải đổi bằng nước mắt

Bằng mồ hôi con nào biết bao giờ?

 

Tóc bạc rồi mới nghĩ thuở ngây ngô.

Điều ước muốn hỏi ai từng làm được?

Thương mẹ cha tuổi thơ ai từng biết?

Lời mẹ cha ai thuở nhỏ đã tường?

Bước chân trần dù lưu lạc muôn phương

Vẫn nhớ lắm nơi lần đầu chập chững.

Chốn phồn hoa nhớ một thời xa vắng

Ước chi ta được về xứ Hạ- tuổi thơ xưa...!

Sài Gòn, năm 2021

 

 

 

Tác giả : Trần Ngọc Lan

Bình luận

Bài viết liên quan

Con đường tôi nhớ
Cao Lao
Đường về
Sông núi quê mình
Hoàn thành một đoạn dự án nâng cấp đường quan

Video clip