Lời Mẹ nhắn con tiết Vu Lan

08:50 - 02/09/2017

Bài thơ xúc động của anh Đặng Văn Quang về lời Mẹ nhắn con tiết Vu Lan

LỜI MẸ NHẮN CON TIẾT VU LAN

 

Các con ơi!

Mẹ đã rời xa nơi cõi trần
Xa các con, cốt nhục tình thân
Quy luật muôn đời, sinh rồi tử
Đôi lời gửi con, chốn bụi trần...

 

 

Đạo lý muôn đời các con ơi
Mẹ nuôi con lai láng biển trời...
Không màng tháng ngày con nuôi lại
Chỉ mong con sống trọn đạo đời.

 

Ai rồi cũng làm mẹ làm cha
Lớn thêm chút nữa làm ông bà
Muôn kiếp đồng lần ai cũng trải
Con mẹ hôm nay, mai thành bà.

 

Bạc vàng không thay được tình thân
Máu mủ thương yêu phải chân thành
Người dưng nước lã, thương là tạm
Bởi không cốt nhục, nghĩa em, anh.

 

 

Mâm cao, lễ trọng, khói hương bay
Không bằng đạo nghĩa, Tâm, Đức dày
Trung, Hiếu vẹn toàn trong trời đất
Lăng to, mộ lớn, chớ sắp bày.

Nuôi dưỡng cháu con kế nghiệp đời
Tiếng thơm, tiếng tốt, vọng muôn nơi
Đừng để người đời, khinh dè bỉu
Nếu có là quan tiếng để đời.

 

Mẹ đã nhọc nhằn nuôi các con
Những mong con mẹ thật vuông tròn
Ngẩng đầu hãnh diện trong trời đất
Sống trọn đạo đời với nước non.

 

Tháng bảy về xá tội vong nhân
Mẹ nhắn cháu con chốn cõi trần
Hương khói tỏ mờ thay lời mẹ
Vu lan báo hiếu, ở lòng thành.

 

 

VU LAN VỀ, LÒNG CON NHỚ MẸ.

 

Mẹ đã xa rồi, mấy mùa vu lan
Con chơi vơi, trong thương nhớ vô vàn
Nắng nghiêng nghiêng, thu về in bóng mẹ

Nơi chốn xa vời, mẹ nhớ các con không?

 

Trong muôn trùng giữa cõi mênh mông
Bổi hổi, bồi hồi, nhớ ngày xưa xa ngái
Như những thước phim đời quay lại
Dẫu đã xa, nhưng canh cánh mãi bên lòng...

 

Ôi đâu rồi những ngày giá đêm đông
Hơi của Người, sưởi ấm đàn con nhỏ
Mưa nặng rơi, hình bóng Người mờ tỏ
Bàu trước, đồng sau trong sương gió tê lòng.

 

 

Liêu xiêu những chiều, đầu bãi, cuối sông
Người cần mẫn bắt từng con còng nhỏ.
Dáng lưng còng, vạt rau in còn đó
Tất tưởi sớm khuya, cho kịp buổi chợ chiều.

 

Rồi những chiều, hoàng hôn tím cô liêu
Gánh sắn chợ xa, oằn lưng bước vội
Biết giờ này, đàn con mình đang đợi
Quên nhọc nhằn, quên gánh nặng, chân chai...

 

Đơn lẻ một mình, gánh cả hai vai
Chăm bẵm đàn con, vai cha, vai mẹ
Bởi cha đi khi mẹ còn rất trẻ
Tuổi xuân của Người, buồn theo giọt lệ rơi.

 

Con lớn lên, mẹ nâng bước vào đời
Xa hơi mẹ, con rời xa tổ ấm
Bước truân chuyên, đường đời bao hy vọng
Mẹ vẫn tựa cửa chờ, những đứa con xa...

 

Vu lan về lòng con quặn xót xa
Thắp nén hương lòng, gửi về nơi ấy
Vẫn biết biệt ly, muôn đời là vậy
Nhưng chẳng thể nào, nguôi ngoai được Người ơi!

Tác giả : Đặng Văn Quang

Bình luận

Bài viết liên quan

Thơ tình của riêng tôi
Những ý niệm về thơ qua Thế giới các vì sao của Lê Minh Thắng
Hồi chuông Thánh Đường
Nắng chiều
Nỗi nhớ mùa xa

Video clip