Anh Lê Văn Dục và mẹ anh, bà Lưu Thị Xuân (Ảnh Facebook)
Lời Ban biên tập: Anh Lê Văn Dục hiện là hiệu trưởng trường Tiểu học Ngô Thì Nhậm, xã Cư Ni, huyện EaKar, tỉnh Đak Lak. Bài tự sự của anh Lê Văn Dục thật là xúc động. Cái gốc làm nên sự sâu lắng của bài thơ đó là tình. Các chi tiết có tính mộc mạc mà ẩn dụ. Bài thơ là tiếng lòng, là niềm day dứt khôn nguôi của người con đối với mẹ, là lời nhắc nhở về lòng hiếu đạo, bổn phận làm con. Người đọc bắt gặp mình trong các dòng thơ chan chứa ân tình của anh Lê Văn Dục và liên tưởng đến bài thơ “Mẹ ta trả nhớ về không” của Đỗ Trung Quân mà Ban biên tập cũng đăng kèm dưới đây.
MAI VÀNG LỖI TẾT
Lê Văn Dục
Mai vàng xin lỗi Tết xuân
Mặt trời đi vắng riêng con đợi chờ
Mong tia nắng đỏ bên bờ
Mong đào, mai nở mong chờ đoàn viên
Đón xuân xa mẹ bao niên
Đào, mai đã nở mà con chẳng về
Phải đâu mưa rét tái tê
Phải đâu cách trở sơn khê trễ đò
Phải đâu trễ một chuyến đò
Giường đơn nhỏ bé mẹ dò tìm con
Giang sơn cách trở núi non
Nói sao cho thoả lòng con bây giờ?
Ngày đó, mẹ vẫn đợi chờ
Đứa con hiếu thảo rảnh giờ về thăm!
Mùa đông rét mướt căm căm
Mẹ không biết lạnh mẹ nằm nhớ con!
(Con cầu mong mẹ sức khoẻ và khi con về thì gọi đúng tên con)
MẸ TA TRẢ NHỚ VỀ KHÔNG
Đỗ Trung Quân
Ngày xưa chào mẹ, ta đi
Mẹ ta thì khóc
Ta đi thì cười
Mười năm rồi lại thêm mười
Ta về thì khóc, mẹ cười lạ không
Ông ai thế? Tôi chào ông
Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi
Ông có gặp thằng con tôi
Hao hao...
tôi nhớ...
nó... người... như ông
Mẹ ta trả nhớ về không
Trả trăm năm lại bụi hồng, rồi đi...