Ảnh: Tác giả, Tiến sỹ Phan Hồng Minh và các cháu học sinh quê hương
NHỚ SÔNG QUÊ (Sông Gianh)
Ai về làng Hạ quê anh
Ghé qua bến bãi sông Gianh đợi chờ
Bốn mùa nước chảy lững lờ
Trông như giải lụa nối bờ Bắc Nam
Sáng chiều ghe dọc thuyền ngang
Vẳng nghe đâu đó miên man giọng hò
Trên trời mải miết cánh cò
Dọc sông bay mãi gọi đò về quê
Lang thang bắt dế triền đê
Bầy trẻ làng Hạ mải mê kiếm tìm
Líu lo như một đàn chim
Chập chờn bóng nước trốn tìm tuổi thơ
Xa xa sóng nước ngẩn ngơ
Gần bờ cứ tiếc đợi chờ sóng sau
Mùa mưa nước xoã trắng phau
Trông xa như biển một màu mênh mông
Hết thu sông lại sang đông
Nắng rơi từng hạt điểm hồng ban mai
Xa xa thấp thoáng làng chài
Buông câu thả lưới nguôi ngoai tháng ngày
Bỗng nghe chim sáo gọi bầy
Sông Gianh làng Hạ đong đầy tình quê.
SÔNG GIANH
Sương đêm khéo gọi tâm tình
Một miền ký ức quê mình sông Gianh
Bốn mùa nước biếc trong xanh
Mềm như dải lụa nối anh với nàng
Một thời Trịnh Nguyễn còn vang
Dòng sông lịch sử hai đàng ngoài trong
Ôm bao biến cố trong lòng
Ngàn năm vẫn vậy thong dong đợi chờ
Chiều chiều ai đứng ngẩn ngơ
Ngắm nhìn xuôi ngược thẫn thờ trăng sao
Mặt sông sóng nước lao xao
Thầm thì kể lại biết bao chuyện tình..
Về đêm trăng sáng lung linh
Triền đê nam nữ tự tình trao duyên ...
Tuổi thơ làng Hạ ai quên???
Chiều chiều tắm mát êm đềm sông quê...
Đi xa ta vẫn nhớ về
Bên bồi bên lở mải mê suốt đời
Ngày ngày con nước đầy vơi
Ngàn năm chung thủy một đời sắt son
Dù cho sông cạn đá mòn
Nhân dân mong ước nước non thanh bình
Nguời quê vẹn nghĩa chung tình
Sông Gianh Làng Hạ... xin mình...đừng quên