Logo Footer
Lorem Ipsum
Website title
Cao Lao, Hạ Trạch quê mình. Bốn bề phong cảnh hữu tình nước non. Cao Lao tiền thế đặt tên. Cao trông vời vợi, Lao bền không xiêu

Quê Nội

Ghi chép của chị Nguyễn Thị Tình hiện đang hiện đang sống và làm việc tại Thành phố Đà Nẵng.

 

Sông Gianh - cái tên luôn ấn tượng với mỗi thành viên của gia đình tôi. Phía Nam cầu Sông Gianh là quê nội - cái địa danh Cao Lao Hạ, Cồn Cui... mãi mãi đi vào tuổi thơ và kí ức của 2 chị em tôi, của cả gia đình tôi.


Dịp đi Bình, Trị, Thiên vừa rồi mới được đi qua bên kia cầu. Lần đầu tiên tôi được đi xa hơn về phía Bắc. Một việc không khó khăn gì nhưng thực sự ngoài 30 tuổi tôi mới bước chân qua khỏi chiếc cầu ấy về phía Bắc. Đi qua Bắc Trạch và qua cầu vào lúc chập chọang tối, nên cho dù tôi có cố gắng rướn cổ và căng mắt ra vẫn không nhận ra được đường về quê mình chín xác ở đoạn nào. Cũng bởi đã lâu, hình như từ năm tôi học lớp 11 là lần cuối cho tới bây giờ tôi về quê. Cũng là lần cuối 3 cha con được về quê cùng nhau, được vui sướng nhìn cây cầu mới khánh thành và thông xe. Tôi không phải sinh ra ở đó nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng và tự hào khi cây cầu được thay cho một bến phà tồn tại rất lâu trong lịch sử.


Tuổi thơ tôi sung sướng biết bao nhiêu khi mỗi lần dược về quê cùng ba và chị. Ba cha con đi bộ vào làng, đi trên con đê nhỏ chạy từ Vực Sanh xuống. Chẳng hiểu sao tôi rất thích thú và háo hức mặc dù nơi mình ở vẫn có con đê, có hồ nước, có đồng lúa. Cứ muốn tháo dép ra đi chân đất trên cỏ xanh mát rượi mà không sợ bẩn hay giẫm phải cái gì. Cứ muốn giang tay ra và hét lên giữa đồng xanh cho thật thoải mái, cứ muốn nhảy xuống con đê mà tắm, mà vùng vẫy như mấy đứa nhỏ, cứ muốn đi ra chợ để xem người ta bán mua, để "khám phá" cái giọng nói nằng nặng của kẻ Hạ mà ba tôi thoát ly có mang theo nhưng đã bị phai nhòa. Ấy vậy mà khi vừa bước chân đi hết con đê, người làng nghe giọng ba là biết người làng, cứ hỏi: chú ở xóm mấy, chú con ông mô. Chị em tôi thấy lạ vô cùng: sao người ở đây tình cảm thế. Có lúc gặp 1 bà đi đám cưới về (vì bà kể), bà kể chuyện cho chúng tôi nghe như quen thân lắm, rồi gặp 1 bà khác sống trong 1 cái lều, bà đang ăn cơm, bà nói vào ăn cơm cho vui kẻo bà ăn 1 mình buồn, với lại chúng tôi đi về chắc đói rồi. Tôi thấy lạ và xúc động vô cùng, người ở đây sao mà gần gũi, dễ thương lạ.


Nhà o cũng vậy, ai cũng gần gũi thân thương. Mỗi lần về, lúc nào o cũng ôm chầm lấy, hôn lên mặt, lên tay, rồi khóc, rồi lại lục đục đi chợ nấu ăn, lục đục đi tìm mít chín trong vườn hái cho chị em tôi ăn. Nhớ hoài vườn mít với những trái mít thơm lựng, vàng ươm. Sau vườn mít là đồi thông, leo lên đó nhìn xuống cầu Gianh y như là leo lên đỉnh Sơn Trà mà nhìn xuồng tp Đà Nẵng vậy, thấy cầu cong cong , đèn nhấp nháy, cuộc sống nhộn nhịp, ấm áp lạ thường...


Tôi luôn đau đáu nỗi nhớ quê, nhớ o dượng và mọi người, nhưng cuộc sống mỗi ngày lại thêm 1 lí do làm tôi chưa có dịp quay thăm quê. Có lần tôi tâm sự với chị con dì, chị bảo: em cứ học hành đàng hoàng, công việc ổn định cũng là 1 cách báo hiếu rồi. 


Không hẹn nhưng tự nhủ năm nay sẽ làm cái gì đó, bởi o cũng đã già rồi, đã đi khom lưng, còn ba tôi cũng đã đi gặp ông bà. Hi vọng sẽ được gặp lại người kẻ Hạ với giọng nói trọ trẹ mà bây giờ tôi không còn thấy lạ như hồi nhỏ nữa, được gặp lại làng Cao Lao Hạ đổi mới với nhiều nhân tài, nhiều màu sắc mới, cũng ko hổ thẹn với ông bà, với nhà thơ Lưu Trọng Lư, và vẫn luôn tự hào gọi cái địa danh đó là QUÊ NỘI.

Tác giả: Nguyễn Thị Tình

1 / 5 (1Bình chọn)
Bình luận
Gửi bình luận
Bình luận

    Video mới nhất

    Sông Gianh ngày 28 tháng 4 năm 1965

    Hình ảnh mới nhất

    Hình ảnh quê hương xuân 2024

    Thống kê truy cập

    Hôm nay: 171

    Trong tuần: 171

    Trong tháng: 40444

    Tổng số: 679339

    Đang online: 62

    quan_ly_thong_bao