SINGLE MOM (mẹ đơn thân)

14:56 - 09/01/2023

Truyện ngắn của anh Lưu Minh Hải, người Cao Lao Hạ, hiện đang sống và làm việc tại Nhật Bản

SINGLE MOM (mẹ đơn thân)

 

Chiều muộn. Đi làm về, vừa bước vào phòng, hắn liền nằm vật xuống giường trông thật mệt mỏi. Ganh ghét, tị hiềm, chửi mắng, xuề xòa trước mặt mà chơi khăm sau lưng,…chuyện công ty hầu như chẳng mấy khi mà vui vẻ được. Hắn làm công ty đã hai năm rồi mà vẫn cảm thấy bức bối. Kệ, lương cao mà! Đã bao nhiêu lần hắn tự nhủ như vậy để mà tiếp tục với công việc. Mệt quá, hắn thiêm thiếp đi một lúc. Tiếng đứa trẻ ở phòng trọ bên cạnh khóc quá và tiếng hát ru con của người mẹ lại làm hắn tỉnh giấc.

“À…ơi…con ơi hãy nín đi con

Mẹ thương con nhất cả non nước này

Mai này con lớn nên người

Biết thương con gái nhà người nghe con

À…ơi…!”

Cứ mỗi lần người mẹ đơn thân này hát ru con hắn lại cảm giác như được xoa dịu tâm hồn bằng một thứ tình cảm rất khó diễn tả và thấy thương thương vô cùng!

Hắn chuyển trọ đến đây cũng đã gần một tháng. Chỗ này tuy xa công ty hắn làm hơn chỗ cũ nhưng được cái yên tĩnh. Đến đây, hắn phần nào tránh được nhiều cuộc tụ tập ăn nhậu tại phòng, nhiều lời í éo gọi nhau ra quán sau những giờ tan ca. Có lẽ vì môi trường làm việc ở công ty khá áp lực nên thường sau giờ tan ca họ lại rủ nhau ra quán nhậu, coi đó như là để xả bớt đi một phần những áp lực, bức bối của một ngày làm việc. Không chỉ đàn ông con trai mà có cả đàn bà con gái nữa. Ở đó, họ chén chú chén anh, chén chị chén em, lê la, rề rà,… có khi mút mùa mới thôi. Hắn đã chán với không khí ấy, chán với kiểu một trận say hậu quả là một ngày húp cháo không nổi, vào công ty uể oải, có khi mất hồn như người đi trên mây rồi. Tính hắn không ham chuyện ăn nhậu nhưng bạn bè rủ hoài, khoác vai bá cổ đủ trò nên đâm ra cũng khó từ chối, lại ngã theo thôi. Phải thay đổi thôi, hắn nghĩ vậy! Ngày tới khu trọ này thuê, hắn cảm thấy rất thích nơi này. Chủ trọ điều tra lý lịch dữ lắm. Là một kẻ ít lời thế mà hắn phải dùng ba tấc lưỡi và cố lôi kéo hết thành khẩn từ tâm can mình ra thì bà chủ mới chịu cho hắn thuê phòng. Thuê được phòng hắn còn nghĩ rằng chắc cũng tại cái bản mặt dán chữ mộc mạc, khờ khạo trên trán của mình nên đi đâu hầu như đều được ưu ái như vậy. Bà chủ bảo rằng ở đây toàn công chức nhà nước, toàn người nghiêm túc, người có con nhỏ ở thôi nên rất nguyên tắc. Bà nêu ra một loạt nguyên tắc mà mình đặt ra với dãy trọ, bằng một giọng như pháp lệnh: có giấy tờ cư trú hợp pháp, giữ trật tự im lặng, đi về đúng giờ, không tụ tập ăn nhậu, hát hò….Đó cũng là điều mà hắn đang cần để thay đổi, chỉnh sửa lại mình.

- Chào chị! Chị có thể cho em mượn cái chổi quét nhà được không ạ? Em mua chưa kịp! Nhìn cô gái phòng sát ngay bên cạnh phòng hắn này còn trẻ, trẻ hơn cả hắn nhưng hắn bao giờ chả là người lịch sự vậy.

- Đây, anh lấy đi!

Dọn dẹp và trang trí phòng ốc gọn gàng sạch sẽ đâu vào đấy, cơm nước xong hắn nằm dài tự cho mình một buổi tối thư giãn vì mai là ngày nghỉ cuối tuần. Đêm khuya. Tiếng cô gái phòng bên, cái cô mà hồi chiều hắn đã mượn chổi, hát ru con với một giọng điệu buồn buồn:

“À…ơi…con ơi hãy ngủ đi con

Mẹ thương con nhất cả non nước này

Mai này con lớn nên người

Biết thương con gái nhà người nghe con

À…ơi…!”

Đứa trẻ con có vẻ quấy mẹ. Lời người mẹ hát ấy cứ ri rỉ như thấm vào tâm hồn hắn, một cảm xúc mông lung trắc ẩn.

***

Tường Vi, cô gái ở cạnh phòng hắn là một bà mẹ đơn thân. Cô bị người yêu bỏ rơi vì chính sự hèn kém và bạc nhược của anh ta. Anh ta là một trí thức có vị trí trong cơ quan nhà nước. Gia đình anh ta là một gia đình giàu có, địa vị vì vậy ác cảm và không thể nào chấp nhận một người con gái miền Tây nhà nghèo như cô về làm dâu. Mẹ anh ta từng tìm gặp cô và miệt thị, chửi bới, hăm dọa, ngăn cấm. Ngày người đàn ông ấy nghe theo sự sắp đặt từ gia đình, nói lời chia tay và rời bỏ, cô biết mình đã có thai nhưng không cần níu kéo. Cô tự trọng! Cô thương đứa con chưa thành hình hài của mình với một bản năng thiêng liêng của tình mẫu tử. Tôi không giết con đâu, nhất định không giết! Cô quyết định giữ, sinh và nuôi nó, cho dù sau này chưa biết sẽ phải đối mặt với cuộc sống khổ sở như thế nào.

Đã gần hai tuổi rồi nhưng thằng nhỏ vẫn thường quấy mẹ mỗi đêm. Có lẽ vì vậy mà hắn thấy người mẹ đơn thân này hầu như lúc nào cũng luôn trong trạng thái mệt mỏi và thiếu ngủ. Thằng nhỏ là đứa con rất khó nuôi, đã có lần Vi tâm sự với hắn như vậy. Hắn thấu hiểu, vậy là hai năm qua người mẹ này đã phải khó khăn và chịu khổ sở như thế nào rồi! Ngẫm nghĩ, hắn cảm phục nghị lực làm mẹ đơn thân phi thường của cô. Tường Vi! Cái tên gợi cho hắn nhớ đến một loài hoa cánh mỏng manh, từng gắn với tên một nhân vật có số phận bất hạnh, trong một bộ phim nào đó mà hắn từng xem. Hắn thương Tường Vi vì vậy thỉnh thoảng vẫn tự nguyện giúp đỡ cô việc này việc nọ. Thường là những việc cần đến bàn tay người đàn ông như sửa điện, sửa ống nước, khuân đồ,…

Vậy là cũng đã mấy tháng rồi. Hắn thấy mình gần như đã rời xa được cái môi trường và không khí ăn nhậu với lí do xả căng thẳng tới bến sau giờ tan ca của những người bạn cùng công ty, những người bạn ở mấy cái xóm trọ cũ lần trước của hắn ấy. Bây giờ, hắn rất hiếm khi đi nhậu. Có lẽ người ta rủ hắn nhiều lần mà hắn không đi nên người ta cũng đã đâm ra chán hắn rồi và không thèm rủ nữa. Bây giờ, cứ tan làm là thỉnh thoảng hắn lòng vòng dạo phố hay ngồi quán cà phê thư giãn, còn lại đâu hắn về phòng. Hắn thường hay chơi với thằng nhỏ để cho Tường Vi làm việc. Có hôm Vi vì lí do nào đó bận quá hay đột xuất hắn còn tới nhà trẻ đón con về cho cô. Cũng đã có vài lời ong tiếng ve dị nghị đâu đó làm cho Tường Vi cảm thấy ái ngại nhưng hắn cứ bỏ mặc ngoài tai, vô tư như không có chuyện gì hết.

Bây giờ xin được nói thêm điều đặc biệt về hắn. Con người hắn có một điều rất lạ! Không như nhiều gã trai trẻ khác. Hắn ghét những cô gái trẻ tuổi, chỉ được cái xinh đẹp nhưng chẳng biết làm việc gì; trong tình yêu thì chỉ biết õng ẹo và làm nũng là giỏi. Hắn lại thích và đặc biệt dành tình yêu thương cho những single mom. Vì hắn luôn nghĩ rằng: dù thế nào đi nữa thì single mom đều là những người phụ nữ phải chịu nhiều thiệt thòi và đáng được thương nhất. Hắn ghét những gã đàn ông đã bỏ rơi người phụ nữ và những đứa con của mình với những lí do lãng thếch. Cũng lạ lùng và trùng hợp thay, như chuyện trời sắp đặt vậy! Hắn ở trọ chỗ nào thì y như rằng trong xóm, gần hay cạnh phòng hắn cũng đều có một single mom. Có người thì hắn chuyển đến sống rồi mới biết, có người thì sau khi hắn đến trọ không lâu thì họ cũng chuyển đến. Đã bao nhiêu lần chuyển trọ rồi, đời đều sắp xếp cho hắn gần một single mom nào đó. Mẹ đơn thân trong xã hội này cũng thật đa dạng, hắn nghĩ. Có cô thì bị sở khanh lừa rồi bỏ rơi, có cô thì chồng không may bị mất, có cô thì chồng theo bồ bịch, không chịu đựng được nên li tan,…Làm người phụ nữ, làm mẹ đã khổ rồi chẳng may phải làm người mẹ đơn thân nữa thì lại càng trăm bề khổ nữa. Hắn nghĩ vậy.

- Chiều nay cậu có phải làm tăng ca không? Sáng hôm nay trước khi đi làm, Tường Vi hỏi hắn với vẻ đầy ái ngại. Hắn thường khá dễ dàng hiểu và đoán được ý nghĩ của cô. Cô lại định nhờ hắn chiều về sớm đón và giữ hộ thằng cu vì cô phải làm về muộn đây mà. Hắn vui vẻ bảo cô, trước khi lên xe và nổ máy phóng đi vì chắc sắp trễ giờ làm.

- Vi yên tâm đi, để đó chiều mình đón và giữ Kem cho! Cũng đã khá lâu rồi hắn đổi xưng hô với cô bằng Vi và mình chứ nhất quyết không chị chị em em gì sất nữa. Dù cả hai đều đã biết rõ về nhau và biết rằng hắn nhỏ hơn Vi hai tuổi nhưng điều đó có hề gì. “Nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một”, các cụ ta xưa chả bảo thế còn gì! Hắn tự nghĩ và tự mỉm cười, tự đắc với chính mình. Hắn cảm thấy thương Tường Vi. Gia đình cô ở xa, cha mẹ cũng đã già yếu không thể lên giúp cô chăm thằng cu Kem được. Mà gửi con về quê ở với ông bà hay mợ, dì thì cô cũng đều không đành lòng mà rời xa con được. Chính hoàn cảnh như thế nên ngày ngày cô cứ xoay như chong chóng: dậy sớm đi chợ, chuẩn bị cho con ăn, chở con đi gửi rồi đi làm; chiều về lại đón con, cơm nước và tắm rửa cho con,…thế là muộn, lại phải ẳm và hát ru con ngủ. Tường Vi làm nhân viên văn phòng của một công ty nhỏ kiểu gia đình. Công việc của cô hay phải làm tăng ca thêm việc, có khi có những việc đột xuất không báo trước. Vì vậy cô thường phải về muộn. Nhìn Tường Vi xoay xở với cuộc sống mà hắn thấy tội! Cũng may là thằng cu Kem vốn khó là thế, kén người giữ là thế mà còn chịu chơi với hắn, chịu cho hắn đưa đón nên nhiều hôm Vi cũng được đỡ đần đi phần nào. Giúp được Vi điều gì hắn đều cảm thấy rất vui! Hắn cũng luôn luôn hiểu ý và biết trấn an ngay trước những ái ngại của cô.

Dạo này nhiều lúc ngồi một mình hắn lại nhớ về những chuyện quá khứ của hắn và hay suy nghĩ vẩn vơ. Gã trai lạnh lùng như hắn cũng đã từng yêu, từng có những mối tình. Người ta vẫn thường hay nói rằng “ghét của nào trời trao của ấy”, trường hợp của hắn từng trải qua trước đây quả đúng như vậy. Mối tình có thể nói là kéo dài, sâu đậm nhất theo kiểu dây dưa, dây bầu, dây muống của hắn đó là với một cô bé làm cùng công ty. Cô gái này rất trẻ, thua hắn nhiều tuổi và khá xinh đẹp. Cô ta rất hay nhõng nhẹo, làm nũng như trẻ con, và đặc biệt chúa hay ghẹn, có khi với những lí do vô cớ. Lúc đầu mới yêu, hắn thấy cô người yêu của mình cũng thú vị, hay hay nên vẫn rất mực chiều chuộng cô người yêu bé bỏng. Thế nhưng càng ngày hắn càng phát chán, cảm giác ngán tận cổ với kiểu tình yêu trẻ con này. Nhiều lần dùng dằng, dây dưa mà không dứt được. Cô gái khóc lóc, mà hắn thì hình như không bao giờ cứng cỏi, tàn nhẫn được trước nước mắt phụ nữ! Cuối cùng cô người yêu cũng chịu chia tay với hắn. Thế là chấm dứt một mối tình không đồng pha. Trải qua mấy mối tình với gái xinh, gái ngoan, gái học thức,…cuối cùng hắn vẫn bị xếp vào hàng ế tồn kho như lời bạn bè vẫn trêu chọc. Hắn thấy hắn cũng khá đẹp trai, tuy không giàu có nhưng cũng con nhà nền nếp đấy chứ! Thế mà…duyên phận! Hắn từng tốt nghiệp đại học hạng ưu, không hề kém cỏi bạn bè nhưng rồi cuối cùng hắn cũng phải làm trái nghề và chỉ là một nhân viên bình thường của một công ty ngoài nhà nước; vẫn phải đi làm xa, vẫn phải ở phòng trọ thuê. Cứ mỗi lần về nhà hắn lại nghe mẹ nhắc hoài một chuyện đã cũ: lấy vợ. Sau vài mối tình, giờ nghĩ đến chuyện lấy vợ hắn cũng nản. Trước đây, hắn vẫn thường nghe mẹ và mấy bà O nhắc về chuyện chọn vợ rằng: “Chọn vợ xem tông, lấy chồng xem giống”. Rồi hắn lại nghe câu nữa là: “Trai tơ mà lấy nạ dòng/ Như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu”. Hắn nghe chỉ nghe vậy thôi, không cãi. Nhưng trong lòng hắn luôn bảo vệ quan điểm cá nhân của riêng mình. Hắn nghĩ: bây giờ là thời đại nào rồi, đời nào rồi mà còn cứng nhắc, cổ hủ như vậy nữa! Từ khi ở gần Tường Vi, chứng kiến cuộc sống của cô, những việc cô làm, tất cả những gì thuộc về con người của cô, hắn không bao giờ nhớ đến những cái định kiến của người xưa mà thỉnh thoảng mẹ, đặc biệt mấy bà O vẫn thường hay nhắc đó. Hắn khao khát muốn được chia sẻ, được bảo vệ, được làm chỗ dựa và chở che cho mẹ con Tường Vi. Đây không đơn thuần chỉ là tình thương đối với những single mom như từ trước tới giờ hắn vẫn có mà đó là tình yêu thực sự. Hắn đã từng liều mạng tỏ tình với Tường Vi nhưng đâu có dễ được chấp nhận. Vì Vi là một người đàn bà rất giàu lòng tự trọng. Đặc biệt sau mối tình để lại hậu quả là thằng cu Kem, sau lần bị người đàn ông kia bỏ rơi và mẹ anh ta miệt thị, chửi bới thậm tệ,…giờ đây Vi càng rất thận trọng. Trước tình cảm của hắn, Vi e dè, cảm giác như con chim non sợ cành cong sau lần trót té ngã. Hắn hiểu, hắn cảm nhận được và hắn vẫn chờ đợi. Vẫn bên Vi, vẫn giúp đỡ cô một cách tự nhiên nhưng hắn không hề vồ vập tạo cho cô cảm giác ái ngại hay khó chịu trước người khác và cả hắn.

Cả ngày hôm nay không hiểu sao hắn cứ thấy trong người có gì đó bồn chồn không yên. Hôm nay hắn phải làm tăng ca nên về muộn. Mùa mưa, về tới phòng thì trời đã nhá nhem tối. Theo thói quen lúc nào cũng vậy, cứ làm về là hắn chú ý tới phòng Vi ngay. Hắn thấy phòng Vi tối om, cửa thì vẫn im ỉm khóa. Hắn linh cảm như có điều gì đó không ổn. Mở cửa phòng mình, hắn không vào phòng mà cứ ngồi thừ ra ở ngay cửa đó; không đi tắm rửa, cơm nước như mọi hôm. Ba mươi phút, rồi một tiếng đồng hồ. Một tiếng rưỡi. Mẹ con Tường Vi vẫn chưa về! Hắn dần thấy nóng ruột và tự hỏi: có bao giờ mẹ con Vi đi đâu mà về muộn như vậy đâu? Bất giác hắn ngồi bật dậy, vẫn còn mặc nguyên bộ áo quần đi làm về đầy mồ hôi, hắn khóa cửa phòng và quay xe, nổ máy. Hắn chạy đến cái nhà trẻ tư nhân nơi mà thỉnh thoảng hắn vẫn đi đón thằng cu Kem thay cho Vi vào những hôm cô phải về muộn. Đến nơi, hắn nghe họ nói rằng Vi đến đón con nhưng có bà nội và ba nó đón trước rồi nên Vi đang khóc lóc đi đòi lại. Hắn bực, thấy trong người giận dữ như ai đang cướp đi đứa con mình vậy! Hắn gọi điện cho Tường Vi mấy cuộc nhưng không được. Hắn biết tìm Vi đâu bây giờ? Hắn chạy xe khắp mấy con đường phố, rồi mệt mỏi về phòng mà lòng như lửa đốt. Mười một giờ đêm, Tường Vi về một mình. Cô đóng phòng không cho hắn kịp hỏi và khóc thút thít suốt đêm. Hắn trằn trọc không sao ngủ được vì thương và lo cho mẹ con Vi. Sáng, hắn mở cửa phòng thật sớm, thấy phòng Vi vẫn im thin thít. Thường thì vào giờ này Vi đã thức dậy lâu rồi. Hắn gọi Vi mấy lần nhưng không thấy trả lời. Hắn quyết định đạp cửa để vào phòng Vi. Không còn chần chừ gì nữa! Trời ơi, trán Vi nóng như lửa đốt! Suốt cả chiều và tối hôm qua cô đã dầm mưa rồi khóc suốt đêm mà! Hắn vội gọi điện vào công ty xin cho mình nghỉ phép hôm nay, dối vì lí do ốm đột xuất. Hắn vội vã đi mua thuốc, nấu cháo và làm cho Tường Vi tất cả những bài thuốc chữa cảm sốt theo kiểu dân gian mà trước đây mẹ hắn vẫn làm cho mỗi khi hắn bị sốt. Buổi chiều, Tường Vi đã hạ sốt và tỉnh lại nhưng người thì như mất hồn, không còn sự sống. Chẳng cần biết vị trí của mình trong Vi là gì, hắn nghiêm nghị cương quyết với Vi rằng sẽ đòi lại bằng được thằng cu Kem về cho cô.

Sau khi tìm hiểu kĩ mọi chuyện và suy nghĩ thấu đáo, hắn có một quyết định. Cũng đã lâu rồi hắn ít giao du với bạn bè ở công ty, ít tham gia các cuộc hội hè ăn nhậu. Hắn tuy là người trầm tính, không chơi bời nhiều nhưng lại chơi đẹp và rất chịu chơi nên trước đây các phần tử cộm cán, có máu giang hồ ở công ty vẫn có phần thích và khá nể hắn. Môi trường công ty phức tạp thế nào thì mọi người đều biết. Chỉ cần xích mích, gây gổ là khi đi làm về vừa ra cổng đã xử nhau ngay. Kẻ nào có máu mặt, có băng nhóm, lì đòn thì hơn, vậy thôi! Hắn quyết định nhờ vả mấy tay giang hồ cộm cán có máu mặt quen biết giúp hắn đòi lại thằng Kem về cho Tường Vi. Hắn nghĩ, đối với những kẻ có tiền, có danh mà thiếu tình người như người cha và người bà kia thì việc dùng lí lẽ và đợi chờ luật pháp là vô ích. Chỉ có dùng bạo lực giang hồ uy hiếp và gây sức ép hạ bệ danh dự thì may ra mới có kết quả, may ra mới đòi lại được con cho Vi. Và hắn đã làm như vậy.

Từ ngày đòi lại được thằng cu Kem trở về với mẹ nó, hắn cũng không hiểu sao thằng nhỏ như cứ quấn hắn hơn. Những buổi chiều đi làm về, khi về tới phòng là hắn như quên hết mọi áp lực mệt mỏi, những chuyện không vui ở công ty. Thằng cu Kem cứ quấn quýt hắn làm hắn cũng cảm thấy rất vui. Hắn cũng tự thấy lạ một điều: tại sao mình là người lầm lì ít nói thế nhưng trẻ con lại cứ bám, đặc biệt là con của những single mom thiếu tình cảm của người cha. Hắn vẫn âm thầm bên mẹ con Tường Vi theo thời gian như vậy.

- Tùng về quê. Khoảng một tuần. Mẹ ốm! Đi làm về, Tường Vi nhận được tờ giấy hắn viết vội và nhét lại ở khe cửa. Cả tuần hắn về quê, Tường Vi cảm thấy như thiếu điều gì đó quan trọng. Có những việc lâu nay hắn vẫn làm cho, giờ cô không biết nhờ ai. Lần này về quê, khi mẹ khỏe lại, hắn đã ỡm ờ ướm thử với mẹ về việc có thể hắn sẽ lấy người mẹ đơn thân làm vợ. Không thấy mẹ hắn nói gì.

Chiều nay không tăng ca nên làm về sớm, hắn lại chưa về hẳn mà lòng vòng quanh phố. Không hiểu ai xui khiến thế nào mà hắn lại chạy qua cổng của công ty Tường Vy làm. Bây giờ cũng vừa qua giờ tan làm một chút, từ xa hắn đã thấy người ta xúm xít lại ở trước cổng công ty. Lại gần, hắn thấy đang có vụ đánh ghen. Mấy người đàn bà đang cấu xé một người đàn bà ở bên lề đường ngay sát cổng công ty. Hắn dừng xe lại. Tường Vi! Hắn vứt ngay xe giữa đường nhảy vào kéo hai người đàn bà đang túm tóc của Tường Vi ra. Mặt hắn dữ tợn, mắt hắn long lên sòng sọc như con chó dữ đang điên tiết. Hắn che Tường Vi sau lưng mình và chỉ vào mặt từng người đánh ghen kia quát: người nào còn đụng đến cô ta tôi vả vỡ mặt người đó! Thấy hắn dữ tợn như vậy mấy người đàn bà đánh ghen kia cũng tản ra, không còn dám làm gì Vi nữa. Mấy ngày liền sau đó, Tường Vi không hề nói với hắn một câu nào. Cứ đi làm về là cô đóng cửa phòng chứ không mở. Những ngày ấy hắn rất buồn! Không hiểu sao trong lòng hắn không hề có chút giận Vi mà lại càng thương cô? Không hiểu sao trong lòng hắn luôn có niềm tin tuyệt đối vào người mẹ đơn thân này! Một single mom từng lỗi lầm một lần nhưng đầy tự trọng, đầy nghị lực phi thường, đầy tình yêu thương con vô bờ mà hắn từng thấy; hằng ngày hắn đều cảm nhận được như vậy thì không thể nào là một người đi cặp bồ với gã trưởng phòng đã có vợ để phá vỡ gia đình người ta như lời xì xào bàn tán mà hắn đã nghe được. Tại sao những người mẹ đơn thân thường lại bị người đời dị nghị như vậy? Đáng ra họ mới là người cần được thương cảm chứ! Hắn cũng ghét việc người đời gọi những single mom là “đàn bà cũ”. Hắn lại nhớ đến câu nói của người xưa: “Trai tơ mà lấy nạ dòng/ Như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu”. Nạ dòng thì sao chứ! Tại sao những người đàn ông cứ có quyền đi gieo rắc tội lỗi mà cuối cùng thì một mình người đàn bà phải gánh chịu?

Đêm khuya. Thằng cu Kem lại quấy mẹ. Tường Vi lại ri rỉ hát ru con:

“À…ơi…con ơi hãy ngủ đi con

Mẹ thương con nhất cả non nước này

Mai này con lớn nên người

Chở che con gái nhà người nghe con

À…ơi…!”

Tiếng hát ru của single mom cứ thấm dần, thấm dần vào tâm hồn hắn, củng cố nơi hắn một niềm tin.

 Tác giả Lưu Minh Hải tại Nhật Bản (ảnh Facebook)

Tác giả : Lưu Minh Hải

Bình luận

Bài viết liên quan

“Chuyện làng buông” và “Én ca”
Miền cao su thương nhớ...
Những ngày tháng xa nhà
Đuổi bắt bong bóng
Đuổi bắt bong bóng

Video clip