Tết đến xuân về

19:58 - 18/01/2020

Tâm sự với trang tin quê hương caolaoha.com của anh Lưu Văn Quỳnh

Tết đến xuân về

 

Lời Ban biên tập: Vào một ngày cuối năm, nhận được bài “Tết đến xuân về” của anh Lưu Văn Quỳnh gửi vào hộp thư info@caolaoha.com, Ban biên tập rất vui mừng và xúc động, vui mừng vì khá lâu rồi, hôm nay hộp thư mới nhận được bài viết để đăng lên caolaoha.com; xúc động vì những lời tâm sự rất chân thật, về những mong muốn rất ngọt ngào của anh đối với trang web làng mình. Anh Lưu Văn Quỳnh là như vậy, lúc nào trang tin chùng xuống là anh xuất hiện. Lần nào bàn luận, trò chuyện với anh cũng giúp ích cho trang tin quê hương rất nhiều trên nhiều phương diện.

Sáng nay, trao đổi với anh Lưu Văn Tác về cuốn lịch sử làng; trưa nay lại nói chuyện với anh Nguyễn Hữu Đức về tương lai trang web; chiều nay, được anh Nguyễn Xuân Hòa thổ lộ thêm về tình yêu của bà con quê hương đối với trang tin. Toàn là những tin rất vui, dồn dập đến trước khi năm cũ khép lại, báo hiệu một năm mới nhiều khởi sắc với trang tin caolaoha.com.

Xin phép được giới thiệu với bà con bài viết “Tết đến xuân về” của anh Lưu Văn Quỳnh.   

 

 

TẾT ĐẾN XUÂN VỀ

 

          Thời gian trôi nhanh thật. Mới hôm nào họp mặt đầu xuân Kỷ Hợi mà nay đã hai mươi tháng Chạp, mươi hôm nữa là tết Canh Tý đã về.

          Cơm nước xong định lên giường làm một giấc ban trưa cho giãn gân cốt, thế mà lưng đã ấm, chăn đã êm mà tôi vẫn không sao ngủ được. Thấy thế vợ ngồi đọc báo ở bên hỏi vọng sang:

          - Ơ kìa mọi hôm giờ này là anh đã ngon giấc, nay có điều chi trăn trở mà lục xục mãi thế kia?

          - À - ừ có lẽ hôm nay không ngủ được thật rồi. Sang tuổi bảy mươi được hai tuần mà mỗi khi tết đến xuân về lòng dạ vẫn cứ háo hức, bầng khuâng như thuở còn thơ trẻ. Bao nhiêu ký ức từ thuở xa xưa, rồi những suy tư, trăn trở về những điều được thua, còn mất, những việc đã xong, những điều chưa đến cứ ào ạt dâng trào.

          Cũng vào những thời khắc này tám năm trước, lần đầu tiên tôi đến với Caolaoha.com, trang báo làng ta sao mà trẻ trung, dồi dào cảm xúc đến thế. Một bài thơ hay, một câu chuyện ngắn ra đời biết bao lời coments bình phẩm. Đôi vế đối bác TLCL đưa lên:

          Tống Nhâm Thìn, rồng phun châu, an lạc, phước lộc, phồn vinh nhuần đất Hạ.

   Nghênh Quý Tỵ, rắn nhả ngọc, khi linh, ân đức, hưng thịnh đẫm trời Cao.

  Rôm rả đến cả tuần, nâng lên đặt xuống, ngâm nga, bình luận không biết chán.

         Không chỉ người làng ta, đến bạn bè làng bên, đồng nghiệp từ xa cũng trầm trồ thán phục “Quê bạn thật là danh bất hư truyền. Tôi không phải người Hạ Trạch mà thật hãnh diện vì huyện ta có một làng như làng các bạn. Các bạn có một tài sản vô giá: Sự đoàn kết, lòng yêu quê hương và một trang tin thật tuyệt vời” (coments của người Bố Trạch).

         Đồng nghiệp của tôi từ Hải Dương vào thăm cũng ngỡ ngàng thốt lên “Hôm qua em vào trang mạng, đọc bài Ôi quê tôi của anh. Thật không ngờ từ khi đến với Caolaoha.com trình độ văn chương, vi tính của bác lại siêu đến thế. Cả những lời bình nữa. Nhiều, sâu sắc, trí tuệ mà rất giàu cảm xúc văn chương. À mà các anh: Lưu Quang Vinh, Lê Chiêu Phùng, Lê Quang Nhân, Lưu Văn Lộc, Đặng Văn Quang, Phan Văn Hà, Nguyễn Xuân Văn…làm gì, ở đâu mà ông nào cũng văn chương lai láng thế” (Phạm Nguyên Hùng – Giáo viên THPT Cẩm Giàng Hải Dương).

           Được dịp tôi tha hồ chém gió: Trang báo làng tôi đứng thứ hai triệu trên thế giới, ba ngàn của Việt Nam ta, hàng ngày đến cả ngàn lượt người truy cập đó chú ơi. Đội ngũ cộng tác viên đâu chỉ có những người chú vừa nêu tên mà còn vô số. Nào bác TLCL, LCC, Quý Sơn Tây, Xuân Búa Đông Hà… Nào các nữ sĩ Thu Hà, Sương Trắng, Lê Mận, Hồng Mơ… cô nào cũng tài hoa, cô nào cũng tràn trề nhiệt huyết. Đến với Caolao.com thật say sưa, hứng khởi:

          Mỗi buổi sáng đặt tay lên bàn phím

          Câu đầu tiên: xin chào bạn Lưu Văn…

          Ôi! Lời quê hương, tiếng vọng cội nguồn

          Khởi dậy trong tôi bao niềm cảm xúc.

 

          Caolaoha.com… những ngày xuân thắm sắc

          Từng dòng tin, bức ảnh, bài thơ

          Kết nối tình quê sâu nặng đến vô bờ

          Tôi yêu lắm những người thân chưa một lần biết mặt

                                                          (Trang Web làng ta)

           Trang Web làng ta một thời là thế, mà sáng nay đặt tay lên bàn phím, lướt qua trang chủ lòng thấy đìu hiu, vắng lặng quá trời. Đọc bài “Trăn trở của Ban biên tập” lại càng thêm nản, thêm bi. “Bài vở gửi về ngày càng thưa thớt. CTV mới thì chưa có. Cộng tác viên quen thuộc thì càng ít quan tâm”. Lẽ nào… Biết làm sao được.

          Nghĩ đi là vậy, nhưng nghĩ lại âu đó cũng là lẽ thường tình, là quy luật phát triển của đời sống xã hội. Còn biết bao những phương tiện truyền thông khác thuận tiện, nhẹ nhàng, nhanh nhạy hơn trang báo làng ta. Rồi cả tâm lý ngại ngùng, trơ lỳ cảm xúc của những người cầm bút, khi đứa con tinh thần mang nặng đẻ đau của mình vừa mới lọt lòng đã rơi vào sự ghẻ lẹnh, hững hờ của người đời. Biết tính sao đây? Lẽ nào… Không!

            Quê ta đó:    Cao Lao Hạ Trạch quê mình.

                                 Bốn bề phong cảnh hữu tình nước non.

             Quê ta đó:   Cao Lao Tiền thế đặt tên

                                 Cao – Cao vời vợi, Lao – bền không xiêu

            Sau phút xao lòng xin bình tâm lại mà nghĩ về những điều bác TLCL đã từng tâm sự: “Cũng vì muốn làm hay, làm đẹp cho quê nơi đã sinh ra và nuôi ta khôn lớn mà phải dấn thân. Tuyệt nhiên không vì danh lợi. Ta làm việc đó là vì sự thôi thúc của con tim”.

          Năm cũ sắp qua, năm mới sắp về, mượn ý tứ của người xưa mà chế đôi vần, chúc bà con năm Canh Tý an khang, hạnh phúc. Chúc trang báo làng ta thêm khởi sắc, tràn trề sức xuân.

          Trời thêm năm tháng, người thêm tuổi

          Xuân đến nơi nơi bút nở hoa.

 

20 tháng Chạp năm Kỷ Hợi

Lưu Văn Quỳnh

Tác giả : Lưu Văn Quỳnh

Bình luận

Bài viết liên quan

Ở quê gã…
Đâu rồi khói tết ngày xưa
Nhẩn nha ngồi nhớ tết xưa
Tản mạn về chuyện cây rơm
Ký ức Vực Sanh

Video clip