THÁNG GIÊNG ĐI LỄ CHÙA
Sáng sớm tinh mơ tiếng chuông chùa
Chiều xuống dần buông tiếng mõ khua
Tịnh tâm để lắng nghe đời thở
Tiếng kinh cầu nguyện giữa đêm khuya.
Chìm lắng vào trong cõi hư vô
Thấm đẫm trần gian chữ Nam Mô
Cõi Phật chính là tâm ta đó
Sống thác dọc ngang những chuyến đò.
Lúc mua lúc gió lúc tan mây
Thế sự trầm luân nỗi vơi đầy
Nam mô Quan Thế Âm Bô Tát
Thanh thản bình yên một chốn đây.
NHỚ NGƯỜI XƯA
Có gì đâu duyên nợ
Chỉ có tinh một thuở
Đọng lại mãi trong tim
Để biến thành nỗi.nhớ.
Nhớ em, nhớ giọng hát
Trầm lắng như chiều buông
Nhớ em, nhớ đôi mắt
Long lanh đượm nét buồn
Nhớ nụ cười đưa duyên
Trên má lúm đồng tiền
Như vầng trăng dịu hiền
Thao thức giữa trời.đêm
*
Cuối cuộc đời lặng yên
Mênh mang tràn nỗi nhớ
Nhớ để rồi mà quên
Quên để rồi mà nhớ.
GẶP LẠI NHAU
Lâu lắm rồi ta mới gặp lại em
Rất lạ rất quen, rất quen rất lạ
Biết bao nhiêu năm tháng đã trôi qua
Biết bao nhiêu...những tưởng đã phai nhoà...
Ôi, cái lúm đồng tiền treo trên má
Như vầng trăng thao thức giữa đêm hè
Ôi đôi mắt, đôi mắt buồn đến thế
Ta mãi nhìn trong sâu thẳm hoàng hôn
Và lắng nghe nhịp đập của tâm hồn
Giọt sương rơi khe khẽ giọt yêu thương...
Cuộc đời này còn đấy những vấn vương
Những yêu thương lặng chìm trong nỗi nhớ
Gặp lại em mà lòng ta cứ ngỡ
Mình lang thang trong mãi một giấc mơ.
KHÔNG LỜI
Chiều còn xa lắm
Em ngồi đan nắng
Thương nhớ ờ ai
Trầu xanh chưa hái
Cau đã úa vàng
Mái chèo đa đoan
Bến sông em đợi
Mòn mỏi...à ơi
KHÔNG LỜI
Một bầu trời mênh mông
Ẩn mình trong lồng ngực
Chân bám chặt trên đất
Tay ôm cả cuộc đời