TÔI VỀ GỠ RỐI TƠ VƯƠNG
Ưu hoài nỗi nhớ khóm trúc xinh
Khóm trúc thơ mộng bên sân đình
Nhớ người con gái bên khóm trúc
Ngày xưa với tôi như bóng hình!
Tôi về gỡ rối mối tơ vương
Với một người em gái quê hương
Thanh thiên tà áo thời thiếu nữ
Hớp mất hồn tôi buổi tựu trường!
Đường về tôi qua đồng cỏ nội
Những gò trinh nữ hoa tím bầm
Giằng níu gấu áo tôi hờn dỗi
Hờn dỗi chi với người lỡ vận tha hương!
Tôi qua những đồi hoang sim tím
Những khóm mua ngàn ướt đẫm sương
Nơi tuổi thơ em thường đuổi bướm
Và cùng tôi bịt mắt trốn tìm…
Nhớ em tôi về miền kỷ niệm
Dòng sông xanh, bến nước, đồi nương
Rừng chiều chim Từ Quy lẻ bạn
Não nùng tiếng hót trong màn sương!
Lối mòn thuở nhỏ vào lũy tre xanh
Đàn khướu trên cành bay đi đâu vắng
Vườn xưa im ắng
Dinh trang đã hóa đám mây tần!
Thuyền Tiên đỗ lạc bến Linh Giang
Từ lâu đã về miền Tây Trúc
Tôi về tìm em thời tuổi ngọc
Thăng trầm tuế nguyệt
Ngàn năm không gỡ được mối tơ lòng!
NHỚ LẮM MÙA THU
Lá vàng rơi rơi – tiếng trống giục tựu trường
Bướm trắng rợp đường – áo em thanh khiết trắng
Thời gian, trang sách ngày xưa nhòe mực tím
Vẫn không nhạt mờ bóng dáng người em thương.
MÙA HÈ XƯA - TIẾNG VỌNG
Tiếng ve sầu râm ran – hoa phượng rực trời
Trống điểm tan trường – tiếng khóc lẫn tiếng cười
Nhao nhác sân trường như đàn chim vỡ tổ
Dòng lưu bút ngày xưa hóa thành nỗi nhớ
Để mối tình đầu dang dở mãi xanh tươi.