Thương cha mà thêm thương Nước mình, cha ơi!
Hôm nay 19.6.2021, cha 110 tuổi. Ba mươi năm trước cha viết "Mới đó xài xong tuổi 80".
Và mới đó với ai vừa tuổi đôi mươi bâng khuâng khi lần đầu đụng câu thơ:
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?
Và cũng mới đó có cô bé nhà bên khẽ hát:
Vừng trăng từ độ lên ngôi,
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ.
Để tóc vướng vần thơ sầu rụng
Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo.
Năm năm tiếng lụa xe đều.
Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây.
Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay.
Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông
Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng,
Thời gian lặng rớt một dòng buồn tênh.
Bạn của gã ơi ai đó đêm qua bên chén rượu cô đơn chợt ngâm:
Ta say ngựa cũng la đà
Trời cao xuống thấp núi xa lại gần
Ta say ngựa cũng tần ngần
Trên vai ta quẩy một vầng giai nhân...
Và ai nữa trưa nay nghe tiếng gà, nhớ mẹ, vang lên khúc thơ:
Mỗi lần nắng mới hắt bên song
Xao xác gà trưa gáy não nùng
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng
Chập chờn sống lại những ngày không
Tôi nhớ me tôi thuở thiếu thời
Lúc người còn sống tôi lên mười
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi...
Cha ơi bao năm cha xa cõi đời này rồi, hôm nay mừng sinh nhật cha lần thứ 100 cộng mười, những câu thơ của cha vẫn còn mãi với người đời, như trăn trối của cha:
"Đâu phải anh vào nơi bất diệt
Vì trăm năm sau
Cô bé nào bên cầu ao
Chợt ngâm đùa mấy câu thơ anh, vơ vẩn.
Anh biết rồi mắt anh sẽ tan thành bụi phấn
Nhưng em có hay: hạt bụi mắt anh
Là con thương của giọt nắng rơi tự trên cành
Và của hạt sương tự đất đen tụ lại ?
Còn say, còn mơ, còn luân hồi mãi mãi
Bụi phấn vẫn bay đi cướp lửa những sao trời
Để sưởi nồng mảnh mảnh trăng rơi
Và chút chút nhen hồng trong mắt người bất hạnh.
Nếu chút thương còn vương trên mẩu bánh
Chút đau còn vướng áo chưa lành
Bọn côn đồ còn doạ dẫm hành tinh
Bụi mắt anh, cả hồn anh khắp trời bủa lưới."
Lục tìm trong những bản thảo viết tay của cha gã, gã giật mình khi bắt gặp một bản nháp bài thơ mang tên "chiếc ghế."
Đọc mà khóc, vì thương cha đến tận hơi thở cuối cùng vẫn đau đáu chuyện số phận vui buồn của Nước non, gửi cho ai đó trên ngai vàng :
"Vinh quang không chối từ
Thì tội lỗi đừng chối tội."
Thương cha mà thêm thương Nước mình, cha ơi!
"Vừa chạm vào chiếc ghế anh phải biết giật mình
Từ giờ phút này, chiếc ghế vinh quang cũng là chiếc ghế bị cáo.
Mỗi ngày anh phải trả lời câu hỏi:
Những việc làm nào có ích cho dân?
Mỗi ngày anh không phải sờ xem ghế đã mòn
Mà phải sờ xem trái tim có mọt.
Vinh quang không chối từ
Thì tội lỗi đừng chối tội."