KTS Lưu Trọng Hải (ảnh caolaoha.com)
GIÀ
Lưu Trọng Hải
Cái da nhăn nheo,
Cái đầu không bạc phơ thì cũng trơ trụi tóc,
Một vành cong hằn sâu dưới mắt
Cái hàm răng, ấy mục nát cái hàng rào.
Cây cổ thụ còn che bóng mát
Ngôi nhà cũ nát ấp ủ ánh lửa hồng
Ông cụ lão nông chọn từng hạt giống
Tay Mẹ già xoa dịu nỗi đau.
 
Cây đèn vẫn sáng cho đến lúc cạn dầu
Con tằm nhả tơ cho đến ngày trơ thành xác nhộng
Đời người như con thuyền đâu dừng lại giữa sông
Chèo, chèo mãi dù biết đâu bờ bến.
Một mai kia khi ta đã ngủ yên
Biết có ai, biết ai còn nhớ đến
Có nhớ chăng, chỉ chút cay chút đắng
Chút gia vị cho đời ta trao gửi tháng năm.
ĐÃ GIÀ ĐÂU
Nguyễn Văn Khiêm
Đã già đâu
mặt mày nham nhỡ.
Mới chớm đông
lá đã úa tàn.
Đêm sắp về
réo rắt ho khan.
Vườn nhà ai
một nhành cỏ héo.
Đất vẫn quay
bỏ ngày bỏ tháng.
Già điểm rồi
gân guốc mặt xưa.
Nào về thôi
đất quê vài thước.
Ôm trọn ai
làng cũ mở lòng.
Dù nhọc nhằn
đời nhẹ như không.
Hoàng hôn buồn
long bong xuống núi./.

Tác giả Nguyễn Văn Khiêm (ảnh facebook cá nhân)



