Tác giả Lê Văn Viên
GIẾNG LÀNG
Nhớ xưa về với giếng làng
Lưu bao kỷ niệm tuổi vàng tuổi xanh
Cao Lao sông núi lượn quanh
Giếng làng ngọt lợ riêng giành uống ăn
Quê nghèo ruộng cạn đất cằn
Giếng làng thanh khiết võ – văn truyền đời
Mạch giếng năm tháng đầy vơi
Chia khắp thiên hạ. Ai ơi! Mát lòng.
Hỡi người lỗi hẹn nhớ không?
Pháo sáng đêm ấy say nồng chung soi
“Lỡ tay thương chiếc gàu rơi
Làm xao lòng giếng một thời vụng yêu”
Chiến tranh tàn khốc hủy thiêu
Hậu phương gái đảm sớm chiều hăng say
Tiền tuyến đánh giặc nơi nơi
Ngày về lẻ bóng, giếng ơi! Vắng nàng.
Quê hương nay đã sang trang
Giếng Làng ngồi cạnh đường làng lặng thinh
Giếng Mây, giếng Hóc ẩn mình
Như sợ ai thấy thẹn tình lũy chăng?
Đêm quê với giếng cùng trăng
Chập chờn cõi mộng bóng nàng vờn đau
Tay ơi! Buông nhẹ dây gàu
Như thuở xưa ấy khỏi đau giếng làng
Tiết thu se lạnh mênh mang
Hương quê thoang thoảng đồng làng gió ru.
THƠ XUÂN KỶ DẬU 1969
Bác ơi! Năm mươi năm vắng Bác
Hồn thơ xuân Kỷ Dậu còn vương
Bông sen hồng ngan ngát tỏa hương
Thoang thoảng gió muôn phương đất Việt.
Giữa không gian đạn bom khốc liệt
Giọng của Người sức hút phi thường
Ấm nồng tình sâu lắng yêu thương
Ngời chân lý niềm tin tất thắng.
Gió chuyển mùa trời thu tháng Tám
Hoa cúc vàng cài mái tóc mơ
Bến sông ngân nguyệt đợi sao chờ
Lòng hoài niệm – vần thơ nhớ Bác.
(Đón xuân Kỷ Hợi 2019)
NĂM MƯƠI TUỔI ĐẢNG
Mẹ ơi! Đời con có ngôi sao sáng soi đường
Vượt ghềnh thác dặm trường sóng gió
Lộng trời xanh búa liềm cờ đỏ
Vọng ngàn năm Tháng Tám mùa thu.
Năm tháng soi gương thầy đạo học
Con theo nghề “bụi phấn” nồng say
Dóc tâm can sức lực trẻ trai
Ươm mầm xanh vườn đời hạnh phúc
Về đời thường trọn tình sau trước
Nắng chiều thu hé nụ cúc vàng
Mắt đắm theo những chuyến đò ngang
Bao thế hệ rời bến Rồng làng Hạ.
Thời gian ơi! Sao mà nhanh quá?
Tám hai rồi mà cứ ngỡ đang xuân
Năm mươi năm – với Đảng ân tình
Trong sâu thẳm con ghi lòng tạc dạ.
Ước cho vườn quê mãi vươn chồi mượt lá
Bốn mùa hoa bướm lượn ong say
Con ong thợ cần mẫn tháng ngày
Chắt từng giọt cho đời thêm vị ngọt.