Hò ru là truyền thống có từ lâu đời, là tiếng nói yêu thương gắn bó mật thiết với đời sống con người, giữa bố và con, nhất là đối với người phụ nữ, giữa mẹ với con, giữa bà với cháu, giữa chị với em.
Ru con từ thuở còn thơ
Ngọt ngào là tiếng ơ - hờ mẹ ru.
Hoặc:
Ru con tiếng hát à – ơi
Nuôi con khôn lớn bằng lời dân ca.
Lời ru của người mẹ quyện vào dòng sữa ngọt âm ấm đã gieo vào tâm hồn của tuổi thơ những âm thanh nỉ non êm ái khiến trẻ lim dim đôi mắt, đi vào giấc ngủ.
Hò ru con ở Cao Lao Hạ sáng tác theo dạng thơ lục bát cũng có khi sáng tác theo lối thơ tự do, được cấu tạo theo một câu hát sao cho có vần. Những tiết tấu tiếng động, nhịp điệu của câu hát êm đềm, chậm rãi, bềnh bồng, nó sử dụng cụm từ: “À…ơi…ơ…” làm tiếng đệm mở đầu, từ “ơ…ờ…” là tiếng láy ở giữa, từ “ơ…hợ…” là tiếng đệm kết thúc một câu hò. Ví dụ:
À…ơi…ơ Ru con, con théc cho ngon
Để mẹ đi hát cho con ơ..ờ…trấy đào ơ…hợ…(Trấy tức là trái)
Hò ru con không chỉ do một số người trong làng sáng tác mà còn mang tính chất chung của cả vùng. Bởi tiếng hò, tiếng hát thường được truyển miệng từ khắp nơi rồi mang về đây như một dấu ấn của địa phương nên khó tìm ra xuất xứ một cách chính xác, chúng tôi cũng đưa vào đây. Chẳng hạn như:
- Ru em, em théc cho muồi
Để mẹ đi chợ mua luồi về em ăn.
- Mẹ ơi chớ đập con đau
Để con múc nác (nước), hái rau mẹ nhờ.
- Mẹ ơi quan chánh đòi hầu
Mua chanh trầm kết gội đầu cho trơn.
- Ra đi thì sự đã liều
Mưa mai chẳng quản, nắng chiều nọ lo.