Lời của tác giả Lê Quang Quý: Ngày ấy, những năm 1971- 1972, cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân ta đang bước vào giai đoạn quyết liệt. Hàng nghìn sinh viên đang ngồi trên các giảng đường Đại Học cứ tiếp tục nối tiếp nhau xếp bút nghiên lên đường ra trận, trong số đó có 250 sinh viên trường Đại học Sư phạm Vinh chúng tôi (nay là Đại học Vinh) nhập ngũ tháng 1 năm 1972 bổ sung cho các quân binh chủng khắp các chiến trường.
Đất nước thống nhất, nhiều chàng trai ra đi ngày ấy đã nằm lại nơi chiến trường. Nhiều bạn trở về với thân mình đầy thương tích. Cuộc sống đưa đẩy mỗi chúng tôi một lối rẽ trên chặng đường đời nhưng ai nấy vẫn luôn đau đáu tìm gặp lại nhau.
Cứ mỗi lần gặp gỡ, bao kỹ niệm xưa lại ùa về. Tản mản chuyện vui… chuyện buồn… chuyện vu vơ… nhưng cuối mỗi câu chuyện đều đọng lại chuyện TÌNH trong lớp muôn thuở không bao giờ cạn.
KỂ CHUYỆN TÌNH LÍNH SINH VIÊN
Chuyện kể rằng!
Ngày ấy! Những chàng trai chập chững
Cầm trên tay giấy gọi tựu trường
Bạn bè khắp chốn muôn phương
Cùng chung ấp ủ tương lai mai này
Cưa bạn gái trật trầy chưa chuyển
Mới chớm “tình thương mến thương” thôi
Có chàng chưa mảnh vắt vai
Chàng vừa say nắng đỏ tai thẹn thò
Nhưng cũng có những cuộc tình trong lớp đơm hoa thật đẹp.
Tinh khôi một mối duyên tình
Nhớ hoài cái thuở chúng mình mộng mơ
Trộm liếc nhưng cứ làm lơ
Thương rồi lại tỏ chẳng tơ tình gì
Xa nhau sương đọng làn mi
Đêm về thổn thức nhớ gì hỡi tim
Nhưng cuộc đời sinh viên vô tư trong sáng ấy chưa được bao lâu thì đất nước đã bước vào cuộc chiến tranh khốc liệt. Những chàng trai trẻ đành gác lại ước mơ và cả những mối tình vừa chớm lần lượt cầm súng lên đường ra trận.
Vì chiến tranh cất bước ra đi
Bao mối tình khắc vào năm tháng
Bao cặp chia xa trong thầm lặng
Những cánh thư thưa nhặt đi về.
Và cũng từ đó trong hành trang người lính, dù lúc hành quân hay sau mỗi trận đánh. Hình bóng các bạn gái mà “ta hằng ngó trộm” ấy luôn là niềm tin, là động lực để vượt qua tất cả và dành cho ngày trở về.
Đường hành quân ba lô mang nặng
Thêm gói tình sâu lắng trong tim
Mỗi khi chiến sự lặng im
Mở trang ký ức ngắm tìm người xa.
Đất nước thống nhất! Trong niềm vui chiến thắng. Nhiều bạn ra đi ngày ấy đã mãi mãi nằm lại nơi chiến trường với tuổi thanh xuân và mối tình đầu mới chớm. Nhiều bạn khác lần lượt trở về tiếp tục cầm bút với các lớp đàn em. Có bạn ở lại quân ngũ và tiếp tục cuộc đời binh nghiệp.
Chiến tranh rồi cũng qua đi
Ngày khải hoàn ba lô dép lốp
Trở lại trường người xưa không hẹn ước
Đã tung bay khắp chốn phương nào?
Nhưng cũng có bạn thật may mắn.
Ngày trở về nguyên màu đưa tiễn
Thêm da xanh môi tím núi rừng
Người xưa chẳng chút ngập ngừng
Ôm màu xanh ấy mừng mừng thương thương.
Cuộc sống mưu sinh đưa đẩy, nhưng trong tâm khảm những chàng trai cô gái sinh viên ngày ấy vẫn luôn canh cánh nỗi niềm mong có ngày hội ngộ đoàn viên để mừng cho nhau hiện tại và giải bày hết những điều thầm kín bấy lâu mà ngày xưa ơi chưa kịp hoặc chưa dám nói ra. Và rồi những lần hội khóa hằng chờ đợi cũng đã đến.
…Và!
Người ơi gặp gỡ làm chi
Để cho ánh mắt đưa đi đón về
Bồi hồi như tỉnh như mê
Tiếng chuông đánh thức lối khuya ngõ tình
Để mách nhau trái tim mình
Trách sao gặp gỡ để tình bâng khuâng!
Bên lề những lần hội khóa. Những chàng lính năm xưa lại được dịp ôn nghèo kể khổ về một thời “hoa đỏ”. Bên ấm trà nồng, chuyện tình xưa lại tự ùa về… tâm tình sâu lắng.
Mấy mươi năm bấy quãng đời
Hội khóa lần nào cũng vội
Gương mặt ngày dần một vợi
Tóc sương thêm phủ trắng đầu
Bên nhau chuyện đẩu chuyện đâu
Trở về chuyện tình xưa cũ
Bao bạn nên duyên đôi lứa
Còn ai vẫn nhớ vẫn mong?
Và rồi chúng ta lại tạm xa nhau. Chuyện tình của những chàng lính sinh viên năm xưa với biết bao niềm vui, nỗi nhớ, mong chờ… và còn có chút vương lòng… Nhưng tất thảy đều lắng đọng lại trong cùng khúc nhạc trầm sâu lắng trong trẻo như đời lính sinh viên của chúng ta vậy.
Bởi
Xế chiều nắng hãy còn nồng
Chuyện tình muôn năm không cũ
Dẫu đời thăng trầm sương gió
Tình trong lớp mãi trắng trong.




