KÝ ỨC
Dãi dầu tóc ngã màu sương
Con tim neo giữ mái trường dấu yêu
Khúc nhạc sớm, tiếng trống chiều
Bài ca sư phạm bao điều âm vang.
Xa rồi những chuyến đò ngang
Cập về bến đỗ Linh Giang đôi bờ
Dòng sông của thực của mơ
Bồng bềnh trôi lạc đến giờ còn trôi.
Vẫn là trường cũ đó thôi
Tên đà đổi khác cho người tìm nhau
Trăm năm trong cuộc bể dâu
Câu Kiều ngưng đọng mà đau lòng người.
Chênh chao vạt nắng đầy vơi
Vệt nào chiếu sáng sắc trời trường ta./.
MẸ ƠI!
Mẹ ơi! Trời tắt nắng rồi
Khói hương lạy mẹ có đôi cơi trầu
Trần gian con cháu cúi đầu
Linh thiêng mong mẹ ngủ sâu giấc nồng.
Sụt sùi chiều muộn gió đông
Con tim se sắt mà lòng quặn đau
Tháng ba ngày tám mưa ngâu
Đất chua mùa úng cọng rau củ mài.
Mẹ cha lo kế sinh nhai
Nuôi đàn con lớn nên vai nên người
Riêng con sinh chẳng gặp thời
Bể dâu con chịu đơn côi một mình.
Anh em bè bạn ân tình
Chia bùi sẻ ngọt gập ghềnh cũng qua
Cuộc đời còn có mẹ cha
Ngàn lần xin mẹ thứ tha nỗi lòng./.