Tác giả Lê Chiêu Huân
LỜI RU
Mẹ ngồi ru cái võng không
Lời ru neo giữa cõi lòng tái tê
Chênh chao mưa nắng dầm dề
Vẹt mòn năm tháng đất quê đợi người
Mẹ như hóa đá trong mơ
Trời xanh gió hát ầu ơ – Ân tình
Ước gì cải tử hoàn sinh
Từ nơi sâu thẳm hiển linh con về.
Sương phơi gầy tán bồ đề
Mong manh ngọn gió buốt tê lá cành
Khói hương cong nét trời xanh
Lời thề thuở ấy tạc thành sắt son.
NHỚ
Nhớ - vầng trăng
Khuyết
Tròn
Run rẩy
Chú Cuội ngồi
Mưa
Vũ trụ nhiễm màu
Hút – Đẩy
Trôi
Gió
Cắt da thịt
Tiếng chim
Lạc
Vì sao
Thạch Sùng chặc lưỡi đêm sâu
Quặn đau
Nuối tiếc
Những mảnh đời da diết
Tạc
Vọng
Phu.
CON KÊNH QUÊ HƯƠNG
Lên rừng Ba Trại người ơi
Xây hồ nước Vực Sanh trên núi
Tưới mát đồng làng quê Hạ tôi
Ký ức bồi hồi nhớ mãi
Bàn tay khẽ chạm bàn tay
Nhớ buổi nào rạng gió mưa bay
Ta ướt sũng cơn mưa bất chợt
Mềm làn da mà lòng không thấy lạnh
Nắng ươm vàng lúa tốt bời bời
Đồng quê mùa gặt gọi ta rồi
Lòng ấp ủ hồn thơ chín tới
Hát làm chi câu ca bến đợi
Ta yêu nhau trăng hẹn theo về
Trời quê hương xanh suốt mùa hè
Ngọn gió lay dòng nước biếc
Ánh mắt em nhìn sao mà da diết
Nói đi em, yêu nhau hương lúa trao lời
Đất quê hương bạc trắng vai người
Anh nhớ em như đồng khô nhớ nước
Con kênh xanh đã hát lời hẹn ước
Nước về đồng –
Em về với anh nghe!