Lời anh Nguyễn Hữu Đức: Mùa Hạ đã về với bao nỗi xao xuyến, mùa của tuổi bẻ gãy sừng trâu, mùa của bao ước vọng. Rồi đây sẽ xa tiếng trống trường của quảng thời thơ ấu ăn chưa no, lo chưa xa. Đã bắt đầu những bước đi chập chững của lứa tuổi vào đời. Có những người may mắn sẽ bước tiếp cùng trang vở, cùng bàn ghế giảng đường. Nhưng cũng không ít bạn trẻ lại phải bước vào cuộc sống mưu sinh. Để rồi mỗi mùa Hạ về lại thỗn thức cùng tiếng ve, lại luyến lưu nhìn những cánh phượng rơi mà lòng vừa bồi hồi như mới hôm qua nhưng cũng có đôi lúc nuối tiếc.
Nhóm thơ làng Hạ HAI LÚA cũng không ngoại lệ tuy đã Ngũ, Lục, Thất thập niên nhưng vẫn thấy xao xuyến khi Mùa Hạ lại về./.
Xin trân trọng giới thiệu cùng bè, bạn một số cảm nhận của các tác giả nhóm HAI LÚA khi Mùa Hạ 2022 đã về.
CHIA XA
Lê Quang Quý
Bằng lăng tím cả trời hè
Khúc chia xa!
tiếng đàn ve não lòng
Cánh phượng !
nhuốm đỏ tuổi hồng
Tà áo trắng mãi
lưu trong dòng đời
ĐÃ BAO LẦN...
(Hẹn nhau về lại xứ Thanh)
Lê Quang Quý
Đã bao lần lỡ hẹn được cùng nhau
Về xứ Thanh ngụp lặn dòng sông Mã
Nơi cội nguồn với bao thành quách cổ
Nghe điệu hò dô tả... họ dồ ta...
Về lại bản làng ghi dấu tháng năm qua
Nơi biên cương dấu chân mòn đèo dốc
Đường tuần tra bao thác ghềnh giá buốt
Ống cơm lam, bếp lửa nặng ân tình.
Nơi trái tim một thuở cũng đã từng
Thổn thức trước một đoá hoa đồng nội
Chỉ dấu lòng chưa một lời dám nói
Mong có lần cởi mở tỏ lòng nhau.
Cánh sóng nay dồn dập trỗi khát khao
Lại rạo rực tựa đang thời hò hẹn
Biển Sầm Sơn mở vòng tay trìu mến
Đón ta về đắm đuối buổi hoàng hôn./.
ĐỒNG HỚI LÊN ĐÈN
Đặng Văn Quang
Hoàng hôn xuống lại sáng ngời ánh điện
Nắng nhạt màu, cho bóng biển lung linh
Nhật lệ sông soi, in bóng ngọn Thần Đinh
Cửa biển chiều hôm, gọi gió nồm lên phố nhỏ.
Cầu đã nối đôi bờ rồi đó
Điện sáng hồng soi đôi má em tôi
Để cho ai thức suốt những canh dài
Thả bước phiêu bồng, lang thang cùng phố điện...
HIỀN LƯƠNG, BẾN HẢI MUÔN ĐỜI KHẮC GHI
Đặng Văn Quang
Anh dắt em qua dòng sông Bến Hải
Bước ngậm ngùi theo mỗi nhịp Hiền Lương
Rợp cờ sao lòng dạ cứ vấn vương
Nhớ một thời đất nước mình không ngủ…
Ôi cái cầu nối đôi bờ lịch sử
Nối những mối tình, nối những ước mơ
Triệu con tim đau đáu đợi chờ
Chỉ mong có một ngày nối nhịp.
Để tổ quốc ta liền da liền thịt
Để vợ gặp chồng, cha lại gặp con
Ba mươi tháng tư ngày hội ngộ vẹn toàn
Máu thôi chảy, lệ vẫn rơi ngày đoàn tụ.
Hiền Lương ơi sóng chân cầu vẫn vỗ
Như tay mẹ hiền xoa dịu nỗi đau con.
Năm tháng ơi xin chớ có mỏi mòn
Ngày gặp lại nhớ thương ngày chia cắt./.
CHÀO THÁNG NĂM
Nguyễn Công Tranh
Hoa Phượng thắm nở đầy trên phố
Thêm dịu dàng sắc tím của Bằng lăng
Màu áo trắng tung bay như nhắc nhở
Tiếng ve kêu nức nở đã sang hè./.
NẮNG VỀ
Nguyễn Hữu Đức
Nắng về mùa hạ chói chang
Làng quê rộn rã âm vang vào mùa
Lúa vàng óng ả ban trưa
Nhanh tay liềm, hái ta đưa lúa về.
Thương ai chờ đợi canh khuya
Nắn từng dòng nước, bắt trìa, ốc bươu
Mồ hôi nhỏ giọt sớm chiều
Cánh đồng vàng óng thêm yêu quê mình.
Nắng về bên lúa lung linh
Thương cô thôn nữ một mình đợi ai
Nhọc nhằn nhưng vẫn cười tươi
Mùa vàng nặng hạt sân phơi nắng về./.
VỀ DÒNG KÝ ỨC
Nguyễn Hữu Đức
Có một con sông
Chở dòng ký ức
Của tuổi thơ tôi
Một thời tuổi trẻ.
Dòng sông quê mẹ
Hai mùa đầy vơi
Mùa lũ tràn đê
Hè về trong vắt.
Đêm trăng nghe hát
Giọng hò nhật khoan
Nhịp chèo khua tan
Ánh trăng vỡ vụn.
Trưa hè hun hút
Gió biển mơn man
Những chiếc thuyền nan
Theo dòng khỏ* cá.
Đàn trâu thông thả
Gặm cỏ triền đê
Lũ trẻ say mê
Chỏi gà cỏ lá.
Mồ hôi xối xả
Lại ùm xuống sông
Ơi dòng Sông Gianh
Chở miền ký ức.
HẠ VỀ
Lê Mai
rồi đó người ơi
Nắng hông trời nhớ
Mây vời vợi xa
Ve ngân …
khúc nhạc thiết tha
Cà phê ngào ngạt
Thật là đắm say…!
HƯƠNG MÙA HẠ
Lê Mai
Hạ về vàng lúa nắng hông
Cho hồng đôi má lấy lòng anh đây
Gió mơn man nhẹ ru mây
Máy gặt ..em chỉ vẫy tay ngọt ngào.
Mùa về hương lúa xuyến xao
Ở nơi phố thị nao nao cõi lòng
Bằng lăng, phượng đốt ước mong
Ve ngân khúc nhạc điểm dòng thời gian.
Hạ thương mãi nhớ dịu dàng
Của em thôn nữ ngỡ ngàng khó phai
Mặn nồng trịu mến hương cài
Bỡi người tri kỷ dặm dài mến thương./.
MÙI QUÊ
Nguyễn Thu
Con mở vung, ngồi hít hà cho đã
Cơm thơm mùi vất vả của Mẹ Cha
Giọt mồ hôi còn đọng cuối hiên nhà
Đẹp hơn cả nét ngà đêm trăng mộng.
Đây mùi thơm đã cho con sự sống
Thuở xa xưa ...cơm nóng trộn muối mè
Đôi tay gầy ôm trọn cả hồn quê
Cha đã gánh những trưa hè bỏng lửa.
Mẹ thật thà dịu dàng như hương lúa
Lội qua bùn bầu sữa vẫn còn thơm
Để chiều nay con bưng lại bát cơm
Được đun từ những cọng rơm ngày đó.
Con ước mơ được nhìn ra đầu ngõ
Cha gánh về theo gió cả MÙI QUÊ
Sợi khói chiều... ôi! Cũng biết tái tê
Rưng rưng lệ...ngó về nơi... có Mẹ./.