Nhớ quê

07:29 - 12/07/2021

Bài thơ với những nỗi nhớ về tuổi thơ quê hương của chị Trần Ngọc Lan

 

Nhớ quê

Tác giả Trần Ngọc Lan

NHỚ QUÊ

 

Qua nửa đời phiêu dạt

Nọ sợ nắng,

Chẳng sợ mưa.

Chỉ sợ những khi thẩn thơ

Nặng lòng nhớ mạ.

Nhớ con đường xưa

Nhớ mùi rơm rạ.

Nhớ bát canh cua đồng

Mùi khói tỏa chiều buông.

Cho tôi được về nơi những yêu thương!

Thuở trốn tìm nhau đống rơm làm chứng

Nắng cháy lưng trần cười nghiêng vành nón

Kẻ thắng thua chỉ đổi những nụ cười.

Cho tôi về nơi tuổi rong chơi

Áo ướt, bùn lem tắm mưa mùa hạ

Lưng trâu những chiều gió đông buốt giá

Thương vai gầy mạ gánh nước đêm trăng.

Cho tôi về những năm tháng gian nan!

Để đỡ đần mẹ cha tháng ngày cơ cực

Bát cơm trắng phải đổi bằng nước mắt

Bằng mồ hôi con nào biết bao giờ?

Tóc bạc rồi mới nghĩ thuở ngây ngô

Điều ước muốn hỏi ai từng làm được?

Thương mẹ cha tuổi thơ ai từng biết?

Lời mẹ cha ai thuở nhỏ đã tường?

Bước chân trần dù lưu lạc muôn phương

Vẫn nhớ lắm nơi lần đầu chập chững

Chốn phồn hoa nhớ một thời xa vắng

Ước chi ta được về xứ Hạ - tuổi thơ xưa...!

 Đêm Sài Gòn trở gió, 9/7/2021

 

Tác giả : Trần Ngọc Lan

Bình luận

Bài viết liên quan

Làng tôi
Con đường tôi nhớ
Cao Lao
Đường về
Sông núi quê mình

Video clip