Lời anh Nguyễn Chung Quý: Một ngày đẹp trời đi ngang qua xóm rú, tình cờ gặp anh bạn đang đứng trước ngõ. Anh cho biết hàng ngày đến đây để trông coi nhà vừa chăm sóc cây vườn. Anh mời tôi vào uống nước. Theo chân anh, qua lối nhỏ vào nhà, hai bên là hàng cây được cắt tỉa gọn gàng. Ngôi nhà nằm giữa vườn cây xanh tỏa bóng, đang giữa trưa hè mà cảm giác dịu mát đến lạ.
Lâu lắm rồi mới có dịp trở lại nơi này, lòng bâng khuâng như được trở về nơi miền ký ức. Bước vào nhà, nhìn những hàng "cột mạ", "cột con" mà nghe như còn vọng quanh đây tiếng võng đưa trong những buổi trưa hè và những lời ru của bà, của mẹ...
NƠI MIỀN QUÊ YÊU THƯƠNG
Nơi miền quê yêu thương
Có căn nhà nho nhỏ
Chở ăm ắp kỷ niệm
Đi qua thời tuổi thơ
Nơi vẳng tiếng ầu ơ
Những tháng năm thơ trẻ
Tắm lời ru của mẹ
Dịu ngọt điệu dân ca
Nơi in dáng hình cha
Suốt một đời tần tảo
Vượt qua bao giông bão
Chở che con thành người
Nay đi khắp phương trời
Vẫn hướng về nơi đó
Ngôi nhà bên xóm nhỏ
Gắn liền cùng tuổi thơ...