Lời anh Nguyễn Hữu Đức: Mùa đông là Mùa nhớ - Mùa yêu. Mùa của lứa đôi tìm bạn, để chuẩn bị hành trang bước vào cuộc sống mới, khi mùa xuân thôi thúc đơm chồi, ra hoa, kết trái. Hứa hẹn mọi điều tốt đẹp nhất, cũng là mùa của những chuyện tình một thời xa vắng, một thời để lại cho nhau những nỗi vui, buồn và bao ký ức đẹp nhất mà hầu như không bao giờ lãng quên:
Giang tay ra hái không đành
Gói làm kỷ niệm để dành không xong.
Thật vậy. Có ai dám chắc mình hái được tình yêu trọn vẹn, có ai có thể quăng tinh yêu đi một cách dễ dàng sao??. Nhân những ngày mùa đông giá rét những ngày còn lại năm con chuột Hữu Đức đã được đọc những dòng tâm tư bè bạn, anh em làng quê Cao Lao Hạ trên mọi miền đất nước và xin phép được tập hợp lại cho mọi người cùng đọc.
KỸ NIỆM MỘT MÙA ĐÔNG
Cảm tác bài thơ: "Hoa cải vàng và Mùa hoa cải"
Lê Quang Quý
Đông đã về có lạnh mảnh trăng khuya
Nắng vẫn vàng hâm nóng trời se sắt
Cúc Hoạ Mi vẫn vô tư nhảy nhót
Hương Huệ đêm chi ngát để vương lòng
Hoa Cải vàng, vàng rực giữa thinh không
Đâu hề biết có sóng lòng thổn thức
Bến sông xưa đã bao mùa trong đục
Tháng năm trôi, lại đông nữa đang về./.
TIẾC
Đặng Văn Quang
Tiếc một thời thiếu nữ
Rải vàng ước mơ ai
Tiếc một buổi sớm mai
Để chiều buông màu tím.
Tiếc một thời bịn rịn
Tần ngần ngõ nhà nàng
Tiếc giọt nắng thu vàng
Bởi chiều đông ập đến.
Tiếc con thuyền trên bến
Chưa biết đậu nơi nao
Thầm tiếc một lời chào
Gõ tim này thốn thức.
Tiếc một đêm thức giấc
Tìm ảo ảnh mơ màng
Tiếc rặng tre đầu làng
Đã từng đêm hò hẹn/
Tiếc má hồng bẻn lẻn
Khi ngỏ một lời yêu
Tiếc hình bóng yêu kiều
Thướt tha chiều tan lớp.
Rồi một chiều bất chợt
Ta tiếc thời đã xa
Mộng đẹp đã đi qua
Nhớ thương đành cất lại./.
TIẾC
Họa bài thơ của Đặng Văn Quang
Nguyễn Hữu Đức
Tiếc một thời làm trai
Nghĩ sức rộng vai dài
Chưa tính đến tương lai
Bao bống Hồng tha thướt.
Thế rồi cứ lần lượt
Ngày tháng mãi trôi qua
Có lần về thăm nhà
Không còn em hàng xóm.
Trong lòng cứ thấp thỏm
Đến tối ghé qua nhà
Mẹ nàng bảo hôm qua
Nàng theo chồng rời bến./.
MÙA ĐÔNG
Nguyễn Hữu Đức
Vậy là đông đến thật rồi
Thấy se se lạnh bồi hồi nhớ ai
Nhớ ai thao thức đêm dài
Vào ngơ ra ngẫn thức hoài đêm thâu.
Ngoài trời mấy giọt sương nhầu
Tý tách rơi gõ vào bầu đựng trăng
Sương giăng mờ lối chị Hằng
Người ơi còn nhớ ánh trăng thuở nào.
Gió đông luồn cửa thì thào
Mình ơi hãy để em vào được chăng
Thôi thì mặc kệ sương giăng
Gió vào cùng với ánh trăng đông về./.
VÔ TÌNH
Nguyễn Hữu Đức
Anh đã vô tình
Ngang qua ngõ nhà em
Dàn mướp ngày xưa
Giờ thay bằng Thiên lý.
Cửa sổ năm nào
Không bao giờ khép lại
Như đợi như chờ
Người nào đó đi qua.
Ánh đèn nhà em
Sáng hắt qua cánh cửa
Em có đâu ngờ
Chàng dại trồng cây si.
Thời gian lặng lẽ
Cứ vậy mãi trôi đi
Cánh cửa năm xưa
Giờ không còn hé mở.
Em vẫn là em
Cứ như thuở ban đầu
Vẫn đẹp, vẫn xinh
Trong lòng kẻ tình si.
HÀ NỘI TRONG MẮT AI
Nguyễn Công Tranh
Hà nội trong mắt ai
Những đêm dài thao thức
Hoa sữa thơm rạo rực
Hồ Gươm lung linh soi.
Hà nội trong mắt tôi
Bồi hồi bao nỗi nhớ
Dịu dàng như hơi thở
Vang vọng tiếng chuông ngân.
Hà nội sao rất thân
Trong mùa đông buốt giá
Có điều gì mới lạ
Thấp thoáng khói hương bay.
Hà nội như ngủ say
Cầu Long Biên sừng sững
Khi bình minh chợt hửng
Sông Hồng lững lờ trôi.
Hà nội trong tim tôi
Đêm về sương buông nhẹ
Lá sấu rơi khe khẽ
Tiếng rao ấm lòng ai.
Hà nội một sớm mai
Thấy lòng mình xao xuyến
Nỗi buồn như tan biến
Yêu lắm , Hà Nội ơi ./.
PHỐ NÚI TÔI YÊU
Nguyễn Công Tranh
Không phải là quê tôi
Mà sao mình cứ nhớ
Cổ Phúc ơi một thuở
Đạp xe đi học qua.
Không phải là đất hoa
Mà sao tôi yêu mến
Cứ mỗi lần tìm đến
Lại chẳng muốn ra đi.
Phải chăng có những gì
Luôn làm tôi nhớ mãi
Của một thời trẻ dại
Nghịch ngợm như “quỷ , ma”.
Không phải là quê cha
Mà mỗi năm một bận
Lại làm tôi lận đận
Xách ba lô lên đường.
Chắc là có người thương
Vẫn hằng ngày ngóng đợi
Để tôi mong chờ tới
Thoả nỗi nhớ tình xưa.
Từ nơi này đã đưa
Tôi đi xa ngày tháng
Trên sân ga đầy nắng
Ai tiễn tôi chiều đông.
Nơi này có dòng sông
Cuộn lên mùa nước lũ
Có nhiều người bạn cũ
Ngày từng ngày qua đây.
Chiếc cầu treo văng dây
Vắt qua hồ xanh biếc
Cong cong vầng trăng khuyết
Tôi chở em đi qua.
Đã bao ngày rời xa
Tôi nhớ về nơi ấy
Hằng đêm tôi vẫn thấy
Ai đứng đợi chờ ai.
Vào một buổi sớm mai
Tôi lại về nơi đó
Phố núi tuy bé nhỏ
Nhưng trong lòng tôi yêu./.
GIỌT MÙA ĐÔNG
Nguyễn Thu
Giọt đông rụng xuống vai gầy
Choàng tay ôm trọn tháng ngày không anh
Xám lùa mây chẳng còn xanh
Ngọt ngào đêm chẳng để giành em đâu.
Heo may rấm rức canh thâu
Em đi về phía bắt đầu không anh
Anh đi về phía khuyết dần
Chúng mình... còn được thêm lần đi chung .
Vo tròn giấc lạnh miền trung
Gửi về anh để đắp cùng...GIỌT ĐÔNG./.
ĐÊM ĐÔNG
Nguyễn Thu
Đêm đông gió sắc như dao
Lọt qua rèm liễu cứa vào giấc mơ
Sương rơi rơi giọt hững hờ
Làm em lạnh cóng câu thơ tội tình.
Một em nói chuyện với mình
Một người ôm một bóng hình rất xa
Thương về nơi ấy người ta
Cũng đang khắc khoải như là em thôi./.
ANH THƯƠNG GÌ
Nguyễn Thu
Anh nghĩ gì khi vắng bóng trăng thanh
Sương trắng phủ qua mành đêm quạnh vắng
Cơn gió lạnh của một mùa đông bấc
Để hồn tôi se sắt nỗi riêng sầu.
Anh mơ gì thao thức giữa canh thâu
Nhìn nửa mảnh trăng sầu rơi trước ngõ
Anh có nghe lời yêu thương của gió
Sao cứ hoài vò võ trắng đêm trôi.
Anh có buồn khi rượu đắng bờ môi
Trong giá lạnh lạc loài niềm tâm sự
Còn lại đây bóng đêm gầy tư lự
Chút tình buồn thi lữ buổi tàn đông.
Anh thương gì sao cứ mãi chờ trông ?/.
KỶ NIỆM MÙA ĐÔNG
Nguyễn Thu
Đi quá nữa đời người còn nhớ mãi mùa đông
Có một thời! Em còn rất trẻ !!!
Làng quê lạnh lùng đông về gõ cửa
Chiếc xe đạp lăn dài trên lối nhỏ.
Thơ thẩn một mình đi mãi con đường quen.
Tìm lại tháng năm, tìm kỷ niệm đầu tiên
Anh trao tặng khi tình chúng mình chớm nở
Rồi vội vàng sau lời yêu vừa ngỏ.
Anh vội bỏ bến bờ để lại trái tim côi
Anh đi rồi lòng em bổng chơi vơi
Đếm lá rơi níu thời gian trở lại
Trăng vô tình và dòng đời trôi mãi.
Em của một thời xa xưa vụng dại
Tuổi trăng tròn run rẩy trài tim non
Tháng năm trôi vẫn vẹn nguyên thuở ấy
Mãi trong tim tình yêu đầu nồng cháy.
Để bây giờ còn ấm mãi mùa đông
Mưa vẫn rơi
Mưa rơi cả trong lòng ...!
TÌNH YÊU MÀU NHỚ
Lê Mai
Nắng ơi ...không nói một điều
Mà sao sương mãi cô liêu nhớ người
Bình minh sương ngủ quên thôi
Nắng buông nhẹ đến bên rồi hôn lên.
Sương ngỡ nắng mãi dịu êm
Tình sương và nắng bên thềm ..tình tan
Sương ôm dị vãng buồn chan
Năng đi chiếu rỏi... tình chàng dương gian.
Sương ngây thơ cứ mơ màng
Đợi chờ nắng đến nhẹ nhàng lửa yêu
Hoàng hôm tím đậm khuôn chiều
Mà sao nắng lại tình phiêu vài giờ.
Sương yêu nắng mối tình thơ
Nghìn năm có lẽ vẫn chờ đợi chăng./.
ĐÊM
Lê Mai
Đêm ru phố thị mơn man
Sương hờn lã chã như chan nỗi niềm
Thuyền ai chở gió qua miền
Xin cho em mượn chút đèn lung linh.
Phố đêm vẻ nét thanh bình
Thế gian kết nối duyên xinh dạt dào
Tâm hồn tắm nước sông trao
Rơi về chốn ấy xốn xao một hồi./.