Lời anh Nguyễn Hữu Đức: Tháng tư qua đi biết bao nỗi nhớ, niềm thương; bởi trong mỗi người còn bao điều vương vấn, có thể nhiều lý do khác nhau nhưng tựu trung lại cũng vì một điều luyến nhớ những gì qua đi mà chưa thỏa được nỗi khát khao, nỗi chờ mong điều vô hình nào đó cứ ngỡ “là thật, nhưng lại như mơ”. Vậy rồi tự lòng mình khắc họa nên những vần thơ THÁNG TƯ.
Tháng tư ơi sao lưu luyến thế
Đã qua rồi một thời dâu bể
Còn lại trong ta
Nỗi nhớ tháng tư ơi./.
Trân trọng giới thiệu những bài thơ tháng tư và nồi nhớ về một thời xa vắng của con em làng Cao Lao Hạ thân thương.
KHÚC NỖI LÒNG
Đỗ Hoa Phương
Mẹ gánh con đi giữa chợ đời
Nhọc nhằn, sung sướng thật đầy vơi
Bể khổ mênh mông... con của mẹ
Hoa con thơm ngát đời mẹ rồi.
Mẹ gánh con đi giữa chợ đời
Niềm tin của mẹ chẳng hề vơi
Kẻo cà kẻo kẹt chân mẹ bước
Mãi sau con lớn hãy nhớ lời.
Mẹ gánh con đi giữa chợ đời
Trần gian muôn nẻo lắm con ơi
Đừng nghĩ hạnh phúc là có sẵn
Chông gai giông gió khắp nơi nơi.
Mẹ gánh con đi giữa chợ đời
Kiếp người mỏng mảnh lắm con ơi
Mai sau khôn lớn con vững bước
Mênh mang rộng mở giữa đất trời.
Làm mẹ, trời sinh một kiếp người
Dành con tất cả những niềm yêu
Vành nôi, tao gióng ru hồn mẹ
Mẹ gánh con đi... gánh nụ cười .
THƯƠNG NHỚ NGÀY XƯA
Xuân Trọng
Em thẩn thờ trong chùm hoa phượng vĩ
Lòng ngẩn ngơ thương nhớ mãi ngày xưa
Những chiều hè bất chợt đổ cơn mưa
Trang giấy trắng bỗng ướt nhòe mực tím.
Lâu lắm rồi sao lòng còn bịn rịn
Nhớ làm sao lúc thầy gọi trả bài
Má chín hồng khi cô hỏi tương lai
Buổi chia tay.. cùng hẹn ngày gặp lại.
Ơi ngày xưa.., đã xa rồi, xa mãi
Bởi thời gian có trở lại nữa đâu
Đã qua rồi.., đời như bóng chim câu
Cho chúng ta ngày lại ngày nhung nhớ.
Câu chia tay như một lời duyên nợ
Ngày ra trường, thương nhớ mãi thầy, cô
Bởi cuộc đời như con sóng nhấp nhô
Thuyền vươn khơi mong ngày về cập bến./.
GIAO MÙA
Xuân Trọng
Hạ đến rồi sao xuân vẫn chưa đi
Hay vẫn còn những điều gì trăn trở
Phải mùa xuân, mùa tình yêu nỗi nhớ
Nên còn nhiều duyên nợ lắm phải không.
Vẫn còn đây bao nỗi nhớ mênh mông
Tít trên không, én vẫn còn bay liệng
Lá trên cành như vẫn còn lưu luyến
Ngày lại ngày, lả tả lá vàng rơi.
Gió trái mùa đưa lạnh đến muôn nơi
Cho nàng Bân kịp đan xong áo ấm
Mặc cho hè về mãi ngồi suy ngẫm
Để bầy ve kêu rát cổ canh khuya.
Xuân qua rồi, đêm vẫn lạnh tái tê
Áo ấm em mang trong gió mùa về
Nhớ ai nhiều.., sao cứ đứng mãi mê
Chiều nay có bóng "ai" về xóm bên.
Màn đêm buông, ánh trăng "rớt" trên thềm
Để em đứng mãi trăng lên, trăng tà
Giận em rồi Mai "người ấy" đi xa
Xuân đi, đào có phôi pha nhạt màu
Hè lại về, nắng vàng rực hàng cau
Vườn rau của mẹ lại màu xanh xưa
Sông quê lại thấp thoáng bóng đò đưa
Tình quê lại thắm, hành dừa lại xanh./.
NỖI LÒNG THÁNG TƯ
Nguyễn Hữu Đức
Tháng tư về, mùa hạ đến rồi em
Bầu trời quê mùa này u ám lạ
Vắng tiếng nô đùa vắng tiếng chào nhau
Nắng vẫn cái nắng đầu mùa oi ả.
Tháng tư về chẳng dám bắt tay nhau
Tránh con Covid truyền sang bạn mến
Gặp nhau rồi gật đầu nhìn lưu luyến
Ừ thôi cũng đành lòng vậy nhé em.
Tháng tư về lại thao thức bao đêm
Trang giáo án lật ra rồi gấp lại
Gió nghẽn ngào đưa tiễn mùa xuân qua
Bõng thấy cô đơn khi vắng tiếng học trò.
Mùa hạ ơi bao năm tháng cùng ta
Trời cao xanh trong bao đôi mắt biếc
Khép lại mùa xuân chìm trong nuối tiếc
Mùa hạ về da diết tháng tư ơi./.
MÙA HẠ ĐẾN
Nguyễn Hữu Đức
Chiều nay mùa Hạ đã đến rồi
Nắng vàng nhạt xôn xao mùa hè gọi
Còn bao điều anh chưa kịp nói
Phượng đã đơm những nụ đầu mùa.
Có ai biết mùa hoa phượng đỏ
Đem nỗi nhớ ướp vào trang vở
Rồi hàng đêm nức nở nhói trong lòng
Em có nhớ giờ tháng mấy rồi không.
Tháng tư rồi những ngày đầu Hạ
Nhìn nụ hoa lòng ta xao xuyến lạ
Em có còn nhớ Hạ năm xưa
Mùa Hạ chín bắt đầu mùa nhớ.
Buổi tan trường ngơ ngẩn ngắm theo em
Đã xa rồi mùa hạ xa xăm
Dấu nỗi buồn em bước đi thầm lặng
Ngày xa trường lưu luyến mùa Hạ. xưa./.
SAO ANH CHƯA VỀ
Nguyễn Hữu Đức
Sao anh chưa về thăm quê xứ Hạ
Nơi mẹ ru anh một thời thơ trẻ
Nơi làng quê có Cao Xã, Cao Đình
Có nước Vực sanh tắm mát đồng xanh.
Sao anh chưa về thăm lại miền quê
Có hồ Cửa Nghè môt thời lặn ngụp
Dòng nước mát trong những buổi trưa hè
Về nhé anh với tình Mẹ, tình quê.
Sao anh chưa về thăm lại người em
Đã cùng anh một thời xây mộng ước
Tuổi trẻ qua đi những gì có được
Về nhé đi anh chẳng muộn bao giờ./.
MỜI EM VỀ VỚI QUÊ ANH
Nguyễn Hữu Đức
Em có về quê Hạ tháng tư không
Quê anh nghèo nhưng tình quê dào dạt
Về đi em đồng quê anh bát ngát
Nước vực Sanh ngọt mát bờ vui.
Về đi em Bọ, Mạ thêm niềm vui
Đồng lúa xanh đương thì con gái
Gió phơn về khao khát trỗ bông.
Tình người ấm nồng nàn mời gọi
Về nhé em quê Hạ tháng tư này./.
DƯ ÂM
Lê Mai
Tháng tư về kèm những cơn mưa tuôn
Dư âm xuân như xa tầm tay với
Nắng lên hồng chắc hạ cùng sắp tới
Gió tung bay ...tiếng chim hú ran trời.
Hương lúa đồng phấp phới cả miền quê
Tháng tư về vẫn êm đềm sắc lá
Ong bướm vờn mấy khóm nụ hoa vương
Chút hương xuân như níu giữ má hường.
Còn sót lại cánh hoa vườn nở muộn
Cánh én nhỏ u buồn như muốn nói
Hạ sắp về xen lẫn cuối chiều buông
Cho hương xuân trở gót ...lẫn nỗi buồn.
Tháng tư về bao khắc khoãi mùa sang
Gió vờn mây ngơ ngác cuối xuân tàn!./.
RÉT NÀNG BÂN
Nguyễn Công Tranh
Tháng tư về cái lạnh vẫn còn mang
Để người thấy cõi lòng ai tê tái
Tháng tư về vẫn thấy mình ngây dại
Mong nắng về để ủ ấm tình côi.
Tháng tư về Loa kèn trắng tinh khôi
Không nhiều nữa trên phố phường Hà nội
Bởi dịch dã mọi người ai cũng vội
Chẳng còn đâu tâm trí đón mùa sang.
Tháng tư về vẫn sót cánh mai vàng
Như níu kéo một mùa xuân dang dở
Tháng tư này dường như ta bỏ lỡ
Ngày hội vui nơi Làng Hạ quê nhà.
Ngồi cách ly tận Hà nội xa xa
Lòng vẫn nhớ một miền quê ấy
Lòng bồn chồn thấy như vừa lớn dậy
Tháng tư về nhớ lại mối tình xưa./.
THÁNG TƯ VỀ
Nguyễn Thu
Tháng tư về cơn gió lạ lao xao
Từng hạt nắng dạt dào khơi đất Hạ
Giọt sương đọng dại khờ trên cành lá
Những chú ve đon đả mãi chực chờ
Tháng tư về hương bười đẫm chiều mơ
Tàn xoan tím dật dờ đang rớt vội
Chùm phượng vĩ giao mùa giăng ngập lối
Chút tình thơ đan trỗi nhịp tim hồng
Tháng tư về anh hỡi có biết không
Men tình ái ngát nồng dâng mật ngọt
Lời hẹn ước quay cuồng nghe thánh thót
Dấu yêu xưa giỏ giọt khẽ bên đời
Tháng tư về nỗi nhớ lại đầy vơi
Dòng nhật ký một thời ta cất giữ
Tà áo trắng tinh khôi luôn mãi ngự
Ẩn trong tim lưu trữ giấc mộng vàng
Tháng tư về bao hoài bão mênh mang
Bằng lăng tím ngỡ ngàng khoe trước ngõ
Ôi lạ quá lời yêu như muốn ngỏ
Cố kiếm tìm nơi đó chút bình yên !
THÁNG TƯ
Nguyễn Thu
Trời xanh thắm còn rơi một chiếc lá
Tháng tư về nghe là lạ chiều nay
Ký ức như còn đọng lại nơi này
Một bàn tay ,một bóng hình ai đó
Em ngoái nhìn phất phơ theo làn gió
Tiếng sáo buồn vọng ảo cứ ngân nga
Còn đong đưa một áng mây chiều tà
Che bóng nắng hắt qua bên lối nhỏ
Hình như em bước qua bờ thảm cỏ
Trong cơn mơ ngái ngủ vẫn chập chờn
Tháng tư về chiều nỗi nhớ dày hơn
Vẫn cứ thích lời dận hờn có cánh./.
THÁNG TƯ SANG
Nguyễn Thu
Em lặng thầm nhìn vạt nắng tháng tư
Giọt mật vàng rơi, vương trên kẽ lá
Níu bâng khuâng hương nồng nàn đến lạ
E ấp tinh khôi trắng muốt... loa kèn.
Tháng tư về ,anh còn nhớ hay quên
Mùa hạ cháy, rực trời hoa phượng đỏ
Cánh hoa rơi gieo buồn từng ngõ xóm
Gió cũng buồn, gió thổn thức từng cơn.
Tháng tư về trời như trong veo hơn
Làn mây trắng đang trôi về quê Hạ
Nồm, nam đẩy cánh diều như buông thả
Đoá sen thơm hứng sương sớm ngập ngừng.
Tháng tư về anh có nhớ hay không
Lời hẹn ước hôm nào anh bỏ ngỏ
Phố nhớ anh, phố nghiêng mình trở gió
Xóm nhỏ vắng anh, sỏi đá... rêu mờ.
Nhớ anh nhiều em lại gửi vào thơ
Gửi thương yêu vào những chiều tím ngát
Hoa lá xôn xao... tím lòng dào dạt
Tháng tư sang ... rêu cỏ phủ trong hồn./.
NIỀM TIN THÁNG TƯ
Nguyễn Thu
Tháng tư về bỗng luyến lưu niềm nhớ
Cái thuở thời tình bỡ ngỡ dâng trao
Bao yêu thương miền dấu ái ngọt ngào
Giờ sao bỗng dâng trào trong cõi dạ
Tháng tư về gió lao xao đất hạ
Tiếng ve sầu vương lạ chạ sầu rơi
Nhớ thương ơi !sao biền biệt phương trời
Mong mòn mỏi mà người ơi ! chẳng thấy
Tháng tư về ôi sao buồn đến vậy
Sắt se lòng thôi ngày ấy còn đâu
Bao nhớ thương ôm ắp mối tình đầu
Đâu còn nữa bởi vì đâu người hỡi !
Tháng tư về bao kỷ niệm đầy vơi
Dòng lưu bút một thời ta khắc giữ
Những lời thơ trao tình thương tình tứ
Đã lâu rồi bao câu chữ còn in
Tháng tư về ta giữ mãi niềm tin
Tình thuở ấy vẫn chín thương mười nhớ
Người con gái má môi hường tha thiết
Em nơi nao chốn phương nào có biết ./.
VẮNG BÓNG EM RỒI THÁNG TƯ ƠI
Đặng Văn Quang
Tháng tư về cành phượng già loé đỏ
Ve nỉ non réo gọi nắng hè sang
Chỉ vắng bóng em trên nẻo đường làng
Cho gió hỏi người về phương nào nhỉ?
Lúa vẫn đứng bên nhau thủ thỉ
Cá vẫn vờn ve vẩy thương nhau
Ai sinh chi duyên nợ trầu cau
Để tháng tư hao gầy trong ước vọng...
Phượng dẫu già nhưng hoa vẫn đỏ
Ve dẫu già vẫn trút vỏ ngân vang
Nắng tháng tư vẫn mãi cứ vàng
Riêng bóng hình xưa cứ mờ ảo ảnh./.
TẢN MẠN HẠ VỀ
Lê Quang Quý
Biết bao Hạ đi qua rồi trở lại
Tuổi hoa niên đi mãi chẳng thấy về
Cánh phượng đỏ nhuốm tuổi hồng thơ bé
Ve sầu buồn non nỉ khúc chia xa.
Tím bằng lăng, tím cả ánh chiều tà
Sen rực cháy giữa thinh không tịnh vắng
Gió phơn thổi hanh hao nồng giọt nắng
Hạt thóc giòn khô khén hẹn mùa sau.
" Chốn cũ ta về" hội ngộ bên nhau
Lễ hội Đình, miếng thịt phay, xôi nắm (*)
Tiếng trống làng, khơi cội nguồn sâu thẳm
Nếp Bạc thơm ơn tạc đức Hiền Nhân.
Ta lớn khôn nắng gió luyện tôi thành
Con tép , củ khoai.. Nuôi đôi chân vững chãi
Rồi hạ qua....thu dịu êm sẽ tới
Heo nồng nàn đếm từng sợi tóc mây./.
KÝ ỨC THÁNG TƯ
Lê Quang Quý
Tháng tư về!
Ký ức thời gian
Một thời máu lửa
Tiếng súng lặng im!
Người trở về
Người mãi nằm dưới mộ
Người để lại
Một phần thịt da dưới cỏ.
Người trong mình
lưu mãi mảnh bom găm
Ngày khải hoàn
Nỗi đau dấu vào trong.
Để nụ cười
Vỡ oà trong kiêu hãnh
Lính sinh viên
Xả thân lúc ra trận.
Lại cầm bút nghiên
Theo nghiệp một thời
Nay tóc đã pha sương
Ta ngẩng mặt với đời.
Vẫn chất lính
Một thời HOA ĐỎ./.