Chiều nay mưa. Xóm nhỏ chiều nay mưa buồn và trầm tư, những giọt mưa như những nốt nhạc, giăng mắc gieo vào lòng tôi bao nỗi nhớ.
Tôi đưa bàn tay hứng những giọt mưa thu đang rơi rơi bên thềm lòng bồi hồi với bao nhiêu kỷ niệm, những ngày xa vắng lại náo nức ùa về ngọt ngào và xao xuyến trong tim.
Giữa cuộc sống đời thường với bao bộn bề lo toan vất vả. Chảng có thời gian cho những cảm xúc đan xen. Có thể mưa chỉ là một sự bình thường. Thoát đến, thoát đi mang nhiều cung bậc hỉ nộ của mùa. Mưa là những châu ngọc trời ban lấp lánh trong trang thơ Thi nhân. Nhưng trong tôi mưa luôn là sự ngọt ngào, là nỗi nhớ xa xôi, mang thật nhiều tâm trạng, niềm vui nỗi buồn lãng đãng trong suy tư. Mưa làm cho nỗi nhớ dài rộng ra và cuốn trôi đi bao muộn phiền.
Tôi thèm trở về với những cơn mưa ngày xưa. Những cơn mưa đã in đậm trong tiềm thức mới ngọt ngào trong trẻo làm sao. Nơi tuổi thơ tôi thiếu thốn về vật chất nhưng lại đong đầy những yêu thương, những mộng mơ nên thơ và đẹp đẽ với bao khát vọng xa xôi
Ở miền Trung có bốn mùa xuân, ha, thu, đông . Nhưng tôi thích nhất mùa thu. Nhìn những giọt mưa thu cứ rơi rơi lăn tròn rồi bắn tung toé, những giọt bong bóng vỡ tan tinh nghịch làm tôi thấy thích thú vô cùng
Người ta bảo mưa thu là mưa thiếu nữ bởi sự dịu dàng, ngọt ngào. Tôi thường ngồi hàng giờ bên hiên nhà ngắm những giọt mưa trên mái tranh rơi xuống vỡ long lanh. Mưa rơi lộp bộp trên những tàu lá chuối ngoài vườn. Những cây na, cây ổi, cây bòng Bố tôi trồng như reo vui trong khúc nhạc mưa.
Mẹ tôi thường ngồi khâu lại những tấm áo rách đã cũ mèm. Tôi bảo Mẹ đang gom những mạnh màu hạnh phúc. Mẹ cười mà che dấu đi nỗi buồn mà cả đời bởi Mẹ chật vật vẫn mãi không thoát khỏi cảnh nghèo. Mẹ thở dài nhìn mưa rơi và bảo “con gái như hạt mưa sa“ cứ mơ mộng rồi mai này lại khổ. Chẳng biết câu nói của Mẹ tôi có đúng không nhưng truân chuyên cứ đeo bám mãi cuộc đời của tôi chắc có lẽ còn lâu lắm mới có thể gọi là sung sướng.
Tôi vẫn đi về trong mưa nắng đan xen tất tả giữa đời thường nhật. Vẫn mang bao kỉ niệm của những ngày tháng dưới mái tranh nghèo có đủ đày hạnh phúc và nhũng giọt mưa tinh nghịch trong veo. Tôi đã đi qua bao nhiêu cơn mưa, những giọt mưa đi qua mang nhiều cảm xúc, mỗi giọt mưa gắn với mỗi phận đời.
Mỗi giọt mưa một phận đời
Kẻ dày người mỏng nỗi trôi cõi phàm.
Mẹ tôi cũng như giọt mưa kém may mắn. Mỗi khi mưa tôi lại nhớ Mẹ. Bởi Mẹ đã vất vả cả một đời người. Chưa khi nào tôi thấy Mẹ mặc được manh áo mới. Mỗi miếng vá là những đoá hoa đời cho anh chị em tôi khôn lớn. Tôi cứ hơn hớn, mơ mộng bay bổng và lãng mạn trong những ngày mưa với suy nghĩ trong veo mà đâu biết Mẹ tôi đã chạy vaỵ vay mượn từng bò gạo đắp đổi qua những ngày mưa gió và những ngày giáp hạt cho cả gia đình. Bố tôi thường ngồi trầm ngâm hút thuốc lá. Đôi mắt nhìn ra ngoài trời mưa xa xăm mang nỗi buồn thăm thẳm .
Mưa ngày xưa là những thanh âm loong toong của những soong nồi hứng nước trong nhà. Nhà tôi rất chan hoà nên nắng gió cùng vào và đêm còn có cả ánh sao rơi …
Thời gian trôi cùng bao kí ức theo tôi vào đời ngọt ngào mà cũng nghèn nghẹn trong tâm thức mỗi khi chạnh lòng nhìn mưa rơi.
Giữa dòng đời đua chen. Cơn mưa là niềm mong mỏi của những con người tất bật chạy đua với thời gian. Mưa bất chợt làm bao người ướt áo. Mưa nhạt nhoà trên khoé mắt người con gái lẻ loi. Những cơn mưa nhẹ nhàng khiến người ta chạnh nhớ, chạnh buồn cô đơn mà ngiều lí do mang lại.
Tôi đã đi qua không biết bao nhiêu mùa mưa. Qua biết bao nhiêu cơn mưa. Để rôi chiều nay ngắm mưa bên ô cửa tôi lại bắt gặp chính mình. Gặp lại cảm giác của ngày xa xôi. Tôi lại đi tìm ánh mắt cuối hiên mưa, nơi mối tình đầu làm tôi ướt áo, nơi tôi và anh trú hàng giờ bên mái tranh ngắm những giọt mưa thu thánh thót rơi rơi …
Anh đưa đôi bàn tay tạt nhẹ
Ướt áo em, ướt cả mối tình đầu
Anh ra đi mang mối tình thơ về xứ lạ. Bỏ lại sau lưng những cánh thư ướt nhoè từng nét chữ và ánh mắt đượm buồn. Mắt tôi cũng nhoè ướt, hoà trong cơn mưa chiều xa ngái. Để rồi không biết bao chiều đi về bất chợt gặp những cơn mưa tôi lại chạnh buồn. Lại muốn đi chân trần ra ngoài mưa, khóc thật to trong cơn mưa mà bao lâu nay nén ghìm chịu đựng.
Lại muốn mình bé lại để được úp mặt vào lòng Mẹ cho năm tháng vỗ về. Hoà mình vào cơn mưa cho cái lạnh thấm vào da thịt và nghe dư cảm ngọt ngào ngày xưa vọng về cùng ánh mắt của người xưa trên đường mưa năm ấy.
Hiên nhỏ chiều mưa. Những thanh âm lúc đục lúc trong, khi êm dịu khi dữ dội. Những thanh âm như thấm vào lòng tôi rưng rức. Kí ức cơn mưa và Mẹ cứ vời vợi chân trời làm se thắt tim tôi…!
Tác giả Nguyễn Thu (ảnh facebook cá nhân)