Lời anh Nguyễn Hữu Đức: Trong những ngày tháng mười này ta thấy nỗi gian lao vất vã của người Miền Trung phải chịu nhiều thương đau, mất mát cả người và của cải. Chắt chiu tằn tiện là đức tính của người Miền Trung cả đời chịu thương, chịu khó người xưa có câu: (Khi lành để dành khi ốm, đau) vậy mà trong chốc lát bao nhiêu mồ hôi nước mắt đã trôi sông, trôi biển.
Cảm thông sâu sắc với người miền trung hàng ngàn cá nhân, tập thể, tổ chức xã hội đã vận động quyên góp nhằm phần nào vơi đi nỗi đau của người Miền Trung. Cám ơn sâu sắc đến những tấm lòng nhân ái từ khắp mọi miền tổ quốc và con em làm ăn xa hương trên toàn thế giới đã cảm thông và chia sẻ cùng đồng bào khúc ruột Miền Trung thân yêu. Bằng nhiều hình thức tặng quà, động viên tinh thần trong đó chia sẻ nỗi lòng bằng những lời hay ý đẹp của con em làng Cao Lao Hạ gửi đến bà con những ngày cơ cực gồng mình chống lũ, lụt trong những ngày tháng mười không dễ gì nguôi ngoai này.
Trân trọng giới thiệu một số bài thơ thay lời muốn nói trong tháng mười./.
LỜI CẢM ƠN TRÊN CỔNG CHÀO.
Đặng Văn Quang
Dân tôi trong vùng lũ
Cảm ơn trên cổng chào
Bởi mưa không nói được
Nước mắt rơi nghẹn ngào.
Xin được nhờ cổng chào
Tỏ bày cùng cả nước
Thương miền trung khúc ruột
Đang ngụp lặn chơi vơi
Xin được cảm ơn đời
Đã cưu mang nồng ấm
Nghĩa tình người thấm đậm
Những tấm lòng muôn nơi.
Cái cổng chào quê tôi
Nói lên điều muốn nói
Thay cho lời chào hỏi
Cảm ơn muôn đồng bào!
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG
Lê Quang Quý
Chưa qua lũ quê Bạn
Làng xóm ngập thành sông
Núi nổi giận nuốt chửng
Mỗi phút tin...nhói lòng.
Lại đến bão quê mình
Cơn cuồng phong tàn phá
Nhà bay..núi đất lở
Đất lành....hoá tha ma.
Nay lũ quê bạn ta
Thủng trời ào tuôn nước
Dân lành bao tang tóc
Nước hiền....hoá tai ương.
Khúc ruột bao đau thương
Mồ hôi chan sỏi đá
Đạn bom cày tơi tả
Thiên tai gieo bốn mùa./.
THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG
Lưu Thị Hoa
Đừng phá hoại môi trường
Người ơi ! Dừng tay lại
Thiên nhiên mà biến đổi
Rồi trời hờn trời dỗi
Mang lũ về quê tôi.
Người ơi ! Dừng tay thôi
Xin Người đừng chặt cây
Xin Người đừng phá rừng
Kẻo nước mắt trời dâng
Ngập cuốn trôi tất cả.
Miền Trung còn vất vả
Đời một nắng hai sương
Thao thức bao canh trường
Dãi dầu qua mưa nắng
Xin Người ơi hãy thương./.
QUẢNG BÌNH KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG
Nguyễn Thu
Miền trung tôi bão giông tàn khốc
Lũ chồng lũ trốc nóc mái nhà
Máu chảy thì ruột xót xa
Bao ngày đói lạnh ...lệ nhoà đau thương.
Nước lênh loang ngập đường quốc lộ
Quảng bình mình lũ đổ nước dâng
Bão số tám càn quét đến gần
Còn đâu lót dạ... thấu chăng cảnh này.
Mong lá lành góp tay che chở
Để lá rách được nở nụ cười
Thuỷ Tiên... có nhiều Thuỷ Tiên
Không ngại gian khó đến liền giúp dân./.
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG
Nguyễn Công Tranh
Hà nội hôm nay cũng mưa rào
Nghe mưa lòng bỗng thấy nôn nao
Miền Trung, áp thấp, rồi lại bão
Quảng bình, Quảng trị, Huế ra sao.
Ông Trời chẳng thương lấy Miền Trung
Nắng cháy rồi mưa bão khôn cùng
Mùa màng thất bát, dân cực khổ
Lũ lụt tràn lan khắp cả vùng.
Đất nghèo vì chịu đựng thiên tai
Cát trắng gió Lào khổ lắm thôi
Đi xa rồi vẫn thương thương lắm
Mảnh đất quê tôi vất vả hoài.
Thôi đừng về nữa, gió bão ơi
Hè đừng nắng cháy hỡi ông trời
Để cho người dân tôi bớt cực
Mong mỏi trong tôi suốt cuộc đời./.
NGHẼN LÒNG
Nguyễn Hữu Đức
Bão cũ đã qua
Bão mới ập tới
Nhàu nát tơi bời
Khúc ruột miền trung.
Hà Tỉnh, Quảng Bình
Quảng Trị, Thừa Thiên
Trên khắp mọi miền
Chung tay chia sẻ.
Bà con lưu ý
Số chín (9) cận kề
Điên cuồng dữ dỗi
Đừng nên bối rối.
Dũng mạnh kiên cường
Vững chí bền lòng
Bên cạnh Miền Trung
Khắp miền chung sức./.
BÔNG HOA TRONG MÙA LŨ
Nguyễn Hữu Đức
Em không phải hoa hồng, hoa cúc
Cũng chẳng phải hoa sim hoa mua
Em không phải bông hoa đài các
Cắm trong bình quý gọi pha lê.
Em chỉ là bông hoa mộc mạc
Chỉ có tên em hoa Thủy Tiên
Yêu miền trung làm dâu xứ Nghệ
Chỉ tương cà, nhút mít đơn sơ.
Hạn hán miền tây em mang nước về
Miền trung lũ lụt em đem tình yêu đến
Chia ngọt, xẻ bùi tình người bao la
Tên em mang tên của một loài hoa.
Không đài các, không kiêu sa rạng rỡ
Trong lòng người cô, bác miền trung
Em là tất cả của muôn loài hoa quý
Thủy Tiên rạng ngời sắc thắm Thủy Tiên hoa./.
ANH KỂ EM NGHE
Phan Xuân Trọng
Anh kể em nghe về mảnh đất miền Trung
Quảng Bình quê anh một phần trong đó
Nơi những bản làng, những ngôi nhà nhỏ
Người chuyên cần vẫn gian khó quanh năm.
Khi đông về cơn gió bấc lạnh căm
Gió lạnh ào ào dọc dài khe núi
Em bé chăn trâu hái rau, nhặt củi
Quần, áo mong manh lầm lũi giữa rừng hoang.
Những ngày hè đổ lửa, nắng chang chang
Cơn gió lào gầm gào tung bụi nóng
Hồ cạn, đồng khô, không gian cháy bỏng
Tôm cá chẳng còn, vắng bóng chim câu.
Mùa lũ về trắng đồng cạn, đồng sâu
Những cơn mưa mãi hoài không ngớt
Sấm, chớp rền vang nửa đêm bất chợt
Mẹ ôm con giữa biển nước mênh mông.
Nước ngập cửa nhà, đường biến thành sông
Bao mái nhà bập bềnh trên sóng nước
Biển nước mênh mông nhấn chìm vườn tược
Thương cụ già ngồi lặng dưới trời mưa.
Hỏi đâu rồi những buổi chợ trưa
Có còn không tiếng em thơ đến lớp
Những buổi sáng chào cờ cùng bạn bè tập hợp
Lũ ngập lớp trường bàn, ghế còn đâu.
Ơi miền Trung bao gian khó, dải dầu
Suốt bốn mùa chẳng phút giây ngơi nghỉ
Gom góp, chắt chiu không sờn lòng, nản chí
Dẫu quê nghèo vẫn nghĩa nặng, tình sâu./.