THƯƠNG NHIỀU MIỀN TRUNG
Lê Chiêu Huân
Miền trung eo ruột cổ chày
Ai vò ai giã mà cay đắng lòng
Màn mưa phủ trắng từng không
Cuốn trời cuốn đất trôi trong gió ngàn
Núi nghiêng sông lạch tày gang
Đất quê chua mặn đa mang phận nghèo
Chênh vênh tay vịn mây treo
Nắng thiêu bão lũ kéo theo sấm rền
Vầng trăng khuất phía mây chen
Đội mưa bông lúa ướt mèm mốc rêu
Thóp thoi cá lạc chim kêu
Xé trời từng mảnh mưa thêu dệt buồn
Phận người mọng tựa cánh chuồn
Giữa vời con lụt quặn cuồn chơi vơi
Băng băng dòng nước sông trôi
Mênh mông trăm ngã rối bời tình quê
Ngập bao lối nhỏ đi về
Ướt vào nổi nhó se se trời chiều xác sơ ngọn cỏ liêu xiêu
Làng quê biển nước thương nhiều miền trung .
CẢM XÚC MIỀN TRUNG
Đặng Văn Quang
Có nơi nào như miền trung tôi không
Giấc ngủ con thơ bập bềnh sóng nước
Bữa cơm chan mưa chẳng thể cầm lòng được
Họa nước trời đày đọa kiếp long đong.
Hết nắng nung, tiếp bão lũ mưa dông
Nước cuốn trôi, đất chôn vùi sự sống
Mẹ chờ con mỏi mòn trong vô vọng
Mưa trắng trời hoà nước mắt tuôn rơi.
Trong gian nan bao nghĩa cử sáng ngời
Dẫu hiểm nguy vẫn quên mình xung trận
Như thuở chiến chinh hiên ngang trong lửa đạn
Đòn gánh oằn mình cho đất nước quang vinh.
Đừng như ai, hiểu miền trung thật vô tình
“Dải đất hẹp như lòng người họ ở”
Miền trung ơi, đã bao đời gian khổ
Đất nước hoá rồng nếu không có Miền Trung.
THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG
Lưu Thị Hoa
Đừng phá hoại môi trường
Người ơi! Dừng tay lại
Thiên nhiên mà biến đổi
Rồi trời hờn trời dỗi
Mang lũ về quê tôi.
Người ơi! Dừng tay thôi
Xin Người đừng chặt cây
Xin Người đừng phá rừng
Kẻo nước mắt trời dâng
Ngập cuốn trôi tất cả
Miền Trung còn vất vả
Đời một nắng hai sương
Thao thức bao canh trường
Dãi dầu qua mưa nắng
Xin Người ơi hãy thương...