Lời anh Nguyễn Hữu Đức: Thế là mùa Hạ cũng đã đến rộn rã tiếng ve, Những bông hoa Phượng đỏ tô điểm cho sân trường, đường cái màu sắc đặc trưng của loài hoa chỉ nở lúc cái nắng chói chang nhất trong năm. Một mùa thi vất vã, những dòng lưu bút hối hã thầm lặng trao nhau, gửi gắm cho nhau biết bao hoài bảo. Để rồi đây lại thấp thõm chờ đơi những dòng tin dù chỉ là .. bâng quơ, vô nghĩa của thời áo trắng.
Những tâm tư, tình cảm một thời xa ngái đã qua của những Chú Tểu, Cô Tiên làng Cao Lao Hạ tưởng như đã bị thời gian làm phôi phai giờ lại thốt lên bằng những dòng tâm tư trong tiết trời Lập Hạ.
Trân trọng giới thiệu cùng bè bạn gần xa một số bài thơ “Hai Lúa” của con em làng ta mà Hữu Đức đã được đọc./.
Với tựa đề: TIẾNG VE GỌI HẠ
Lê Quang Quý
TẢN MẠN HẠ VỀ
Biết bao Hạ đi qua rồi trở lại
Tuổi hoa niên đi mãi chẳng thấy về
Cánh phượng đỏ nhuốm tuổi hồng thơ bé
Ve sầu buồn non nỉ khúc chia xa
Tím bằng lăng, tím cả ánh chiều tà
Sen rực cháy giữa thinh không tịnh vắng
Gió phơn thổi hanh hao nồng giọt nắng
Hạt thóc giòn khô khén hẹn mùa sau
Chốn cũ ta về hội ngộ bên nhau
Lễ hội Đình, miếng thịt phay, xôi nắm (*)
Tiếng trống làng, khơi cội nguồn sâu thẳm
Nén tâm hương ơn tạc đức Hiền Nhân
Ta lớn khôn nắng gió luyện tôi thành
Con tép, củ khoai.. nuôi đôi chân vững chãi
Rồi hạ qua....thu dịu êm sẽ tới
Heo nồng nàn đếm từng sợi tóc mây....
.........
(*)- lễ hội đình làng Hạ vào 16/6 âm lịch hàng năm.
Nguyễn Hữu Đức
TIẾNG VE GỌI HẠ
Hạ về rồi
Ve gọi bạn râm ran
Bao kỷ niệm chứa chan thời áo trắng
Sân trường rồi đây thời gian vắng lặng
Còn lại tiếng ve cùng những cánh phượng rơi.
Hạ về rồi
Ve tấu nhạc buông lơi
Cánh phượng buồn không lã lơi trước gió
Lối mòn xưa phủ đầy bờ cỏ
Nắng Hạ về nhòa nhạt dưới hàng cây.
Hạ về rồi
Đã đến lúc chia tay
Lật trang vở chép đôi dòng lưu bút
Lưu lại trong lòng, khắc trên thân cây
Những lời thương lần đầu ta tập nói.
Hạ về rồi
Chiều cuối Xuân màu tìm
Tím thủy chung tím cả những ước mơ
Hoàng hôn xuống cho một ngày vui đến
Ve râm ran giục giã gọi Hè sang./.
Xuân Trọng
THÁNG NĂM LỊCH SỬ
Ta lại trở về với kỷ niệm xưa
Những cảm xúc trường tồn cùng năm tháng
Dẫu chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng
Giây phút hào hùng như vẫn còn nguyên.
Nước mắt tròn lăn, tin Thống nhất hai miền
Cả nước vỡ oà trong niềm vui chiến thắng
Bao máu, xương, bao dãi dầm mưa, nắng
Nam, Bắc hai miền một dãi từ đây.
Biển rộng, sông dài xanh thẳm trời mây
Tổ quốc ơi, sao mà yêu đến thế
Bốn biển, năm châu, chân trời góc bể
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng Việt Nam.
Bao thập niên rồi lòng vẫn chứa chan
Thương nhớ nhiều bao người con ko trở lại
Vì Tổ quốc, quê hương đã ra đi mãi mãi
Anh không về để mẹ mãi chờ trông.
Đất nước nghiêng mình khắc cốt ghi công
Những người con đã hiến dâng xương máu
Thương mẹ cha già "chờ" con bao năm ròng đau đáu
Vì Tổ quốc trường tồn.., không tiếc tuổi thanh xuân./.
KÝ ỨC TUỔI THƠ
Giây phút thoảng qua, quay đầu nhìn lại
Tất cả y nguyên có suy suyển gì đâu
Ngày, tháng đi qua ta thử ngoái đầu
Cây vẫn xanh tươi, cảnh qua còn đó.
Năm, tháng qua đi.. những kí ức bỏ ngõ
Cầu bắc sông xưa, con thuyền nhỏ về đâu
Trời vẫn xanh cao mà tóc đã bạc mầu
Tuổi thơ ơi, có bao giờ trở lạ.
Thăm lại sông xưa, thuyền bè, bến, bãi...
Những tháng, ngày cùng bè bạn đùa vui
Trần trụi tuổi thơ, cháy nắng chiếc quần đùi
Những trưa hè cùng nhau chơi trận giả.
Qua lâu rồi mà như còn tất cả
Những kỷ niệm xưa năm tháng đầu đời
Ký ức trở về khoan, nhặt, đầy, vơi
Như dòng sông quê có bao giờ cạn./.
Đặng văn Quang
CẢM XÚC NGÀY 30-4
Ba mươi tháng tư lại đến rồi
Ngày vui Thống nhất của dân tôi
Cái giá máu xương luôn ghi tạc
Tháng bốn, ba mươi... nhớ muôn đời.
Xương máu bao người đã rụng rơi
Nước mắt vẫn còn đọng trong đời
Nghĩa trang u buồn luôn nhắc nhở
Ân đền, nghĩa đáp chớ quên lời.
Sức nước ngàn năm ở lòng dân
Pháp bại Mỹ thua, thắng giặc Bành
Non sông huy hoàng, vàng trang sử
Hỏi rằng ai viết? Đó là dân.
Nửa thế kỷ qua chung một nhà
Nam Bắc cùng cất tiếng hoan ca
Thế nước, sức dân đang thời vượng
Xin hãy đắp bồi, lòng dân ta.
TÌNH EM, TÌNH QUÊ
Em tôi một nắng hai sương
Đồng xa, ruộng cạn thương thương dáng hình
Nụ cười hoa nở thật xinh
Gửi vào trong nắng chút tình quê hương .
Ơi người xa xứ tha hương
Mãi tìm chi lắm nhớ đường về đây
Tình quê mãi cứ ngất ngây
Ngát hương rơm rạ đong đầy tình em./.
Nguyễn Công Tranh
KHÚC GIAO MÙA
Thời tiết ẩm ương khúc giao mùa
Khi thì chợt nắng , lúc chợt mưa
Đường chưa kịp ráo , mưa lại xuống
Ướt tóc em rồi thấy thương chưa.
Hà nội mùa này đẹp mê luôn
Phố xá rộn ràng thấy yêu hơn
Hồ Gươm mờ ảo trong mưa bụi
Hết rét Nàng Bân hết cô đơn.
Tháng tư Loa Kèn nở đắm say
Gánh hoa mang theo nỗi vơi đầy
Ngắm hoa tâm hồn thêm xao xuyến
Hoà với tình tôi theo mây bay.
Tôi ngồi đây hát khúc giao mùa
Tiếng đàn nhắc nhở đã tháng tư
Lung linh trong mắt ai thầm lặng
Ấm áp , xôn xao đến chẳng ngờ.
Thoáng chút xuân qua , hạ đến rồi
Loa Kèn đầy phố đẹp tinh khôi
Trắng muốt , phớt vàng , hay tím , đỏ
Vẫn làm rộn rã trái tim tôi.
Tháng tư về nắng lẫn vào mưa
Hà nội bình yên lúc ban trưa
Hương hoa thơm ngát bay khắp phố
Em ngồi nghe tiếng hát say sưa.
Nguyễn Thu
GỌI HÈ
Một mùa phượng nở lại về
Em mong đừng giống xác ve khô gầy
Không còn má đỏ hây hây
Nhưng tim em vẫn thắm đầy yêu thương.
Vẫn thầm nuôi những giọt sương
Nhỏ vào ướt đẫm đêm trường nhớ xưa
Vẫn mong có những cơn mưa
Ươt em ướt cả người đưa em về.
Xin đừng ngoảnh mặt quay đi
Câu thơ cứ thả bùa mê cho đời
Sông kia có lúc đầy, vơi
Em ôm hy vọng để bơi khỏi chìm./.
MƯA MÙA HẠ
Giờ em kể anh nghe
Về cơn mưa mùa hạ
Mưa rơi đều trên lá
Mưa tưới đều lên cây
Trong mưa không có anh
Sao mà em thấy sợ
Sợ tình anh trao em
Nếu như hạ kia vỡ
Vội đến rồi tan nhanh
Duyên hai đứa chồng chành.
Em không thích mưa hạ
Dữ dội lại mỏng manh
Tình yêu như bong bóng
Thỏa nỗi sự khát khao
Bao tháng ngày mong đợi
Ngọt ngào mà mênh mang.
Nhưng tan trong chốc lát
Có chăng thêm cảm giác
Không làm dịu nỗi đau
Ngỗn ngang buồn trống vắng.
Thà như mưa mùa đông
Cứ rơi rơi thầm lặng
Rả rích vọng suốt mùa
Vẫn biết là mùa mưa
Nhưng mưa rơi đầu hạ
Nó trống trải xót xa.
Nếu thương Anh nhé !
Đừng như giọt mưa sa
Dữ dội rồi tàn nhanh
Em tình yêu của anh
Mãi giành riêng cho em
Là tình yêu vỉnh cửu./.
Mai Lê
CHÀO THÁNG NĂM
Hoàng hôn bữa ấy thướt tha
Biển êm sóng vỗ mặn mà quá yêu
Mây vờn cơn gió nghiêng chiều
Làm bao lãng khách mỹ miều lòng say.
Nhân gian cảnh đẹp sắp bày
Dạ tràng xe cát hăng say phận mình
Hoàng trần mặc sức đăm xinh
Cho đời sóng vỗ chuyện tình thế gian.
Mộng đêm buông ánh dương tà
Vạn ngày nhuộm cảnh thiết tha rạng ngời
Biển đời con sóng trùng khơi
Sóng hôn bờ cát muôn đời mãi yêu.
GIÓ CHƯỚNG
Cơn gió chướng
khiến mình nhớ chơi vơi
Tuổi thơ ấy đã xa vời kỷ niệm
Không còn nữa những buổi chiều tan biến
Ra tắm sông ta say sưa lặn ngụp.
Cơn gió nào
Cứ lơ lững không trung
Ta cảm giác mong lung về chốn cũ
Hương đồng lúa quyển thơm luôn trú ngụ
Để cho ta mãi ấp ủ cõi lòng.
Cơn gió chiều
Khơi gợi nỗi nhớ mong
Làm lạnh giá những nồng nàn thuở trước
Biết không thể kéo thời gian quay ngược
Thoáng vụt qua... hay ao ước mơ màng.
Cứ mơ màng
Với điệp khúc hạ sang
Hương hoa sữa tỏa nhẹ nhàng theo gió
Ta bừng tỉnh nơi đây con phố nhỏ
Ngơ ngẩn lòng còn đó chỉ là mơ.
Có ai về
Nhặt lại thuở tuổi thơ./.
HẠ CHAN
Hạ về
con gió miên man
Mang bao kỷ niệm
chứa chan thuở nào.
Ve buồn
tấu nhạc trên cao
Lối xưa trăng sáng
dạt dào ngàn sao.
Lật trang
lưu bút xuyến xao
Mong người hạnh phúc
ngọt ngào muôn nơi.
Bằng lăng
tím cả khung trời
Hạ về nỗi nhớ
chưa vơi chút nào.
Nắng vàng
trãi khúc hanh hao
Đêm thâu quỳnh nở
ánh hào hoa trinh.
Tàn canh
Dương ánh bình minh
Biển đời ru sóng
giọt tình hạ chan./.
Nguyễn Danh Minh
KHOẢNH KHẮC TÂY HỒ
Hôm nay gió mát thanh bình
Chị em xóm chợ khoe mình nét xinh
Tây Hồ non nước hữu tình
Hạ chan vạt nắng tô hình đẹp hơn.
Trời xanh mây thẳm gió vờn
Để chim bay lượn chập chờn líu lo
Mặt hồ cá nhảy uốn co
Hỏi nhỏ chim hỡi có lò không... Ông.
Cá đành buông thả mình cong
Thướt tha duyên dáng trải lòng muốn trao
Tui nom cũng thấy ngọt ngào
Dương mình bay lượn dạt dào hồn say.
Mong sao mãi đẹp duyên này
Cùng nhau hội ngộ tình dày, nghĩa sâu
Xa nhau dù mấy nhịp cầu
Nhưng tình luôn mãi bền lâu thắm nồng./.
KHÚC MƯA MÙA HẠ
Xuân đi rồi Mai cũng đành vội vã
Chìm giấc ngủ nuôi mộng ước ngàn xa
Hạt mưa rơi theo ngọn gió la đà
Hồn lắng động mơ nỗi niềm xa ấy
Hạ vô tình để cơn mưa trổi dậy
Giọt bên thềm cất tiếng nhạc bâng quơ
Cá nhảy nhót buông mình thật hững hờ
Súng dương oai khoe mình như muốn tỏ.
Hạ đến rồi công tử nhà đã ló
Khoe sắc màu như muốn ngỏ cùng ai
Sứ nghiêng mình vẻ đẹp nét trang đài
Để hồn ai đắm chìm trong nỗi nhớ !