Ai sinh ra cũng đều có một Quê hương để nhớ, một nơi chốn đi về
Quê hương là những gì gần gũi nhất, là con đường mỗi buổi đến trường, là cánh đồng và ngọn cỏ nhành hoa và nơi đó còn có ngôi trường Cấp 2 thân yêu của chúng tôi. Ngôi Trường Cấp 2 Hạ Trạch
Nay là Trường THCS Lưu Trọng Lư
Nơi đã ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm một thời áo trắng hồn nhiên và vô tư nhất. Hôm nay trở về dưới mái trường xưa nhìn lại từng hàng cây từng gốc sân trường và kỷ niệm ùa về chật ních trong tim
Lớp Thầy Cô dạy chúng tôi ngày ấy bây giờ đã nghỉ hưu. Trở về sum vầy cùng con cháu
Bạn bè thì mỗi đứa một nơi. Có đứa thì thành đạt , đứa thì nghèo khó. Có bạn thì đã từ giã chùng tôi không ngày gặp lại
Trong ngày vui sum họp hôm nay. Mỗi chúng tôi đều dâng dâng xúc động
Ai về qua chốn người thương
Đứng giùm tôi trước cổng Trường ngày xưa
Ướt giùm tôi chút trời mưa
Để nghe trên tóc hương vừa bay đi
Trở về mái trường dấu yêu 43 năm xa cách. Trong lòng chúng tôi rung ngân xao xuyến. Tưởng đang đi trên chuyến tàu tốc hành để về với tuổi thơ, những ký ức ngày xưa với Thầy Cô, bạn bè suốt 4 năm Cấp 2 cùng lúc gọi nhau ùa về làm con tim xúc động.
Dù cho tung cánh muôn phương
Ơn Thầy nghĩa bạn tình trường không phai
Bởi vì Cô là ban mai nắng ấm
Cho bầu trời xanh trong
Cho cỏ hoa mật ngọt toả ngát hương thơm lành
Là dòng sông trong veo cho tuổi thơ tắm mát
Là vừng trăng ngọt ngào đưa em vào giấc mơ
Là một khúc dân ca cho em mơ nguồn cội
Có bóng hình Quê hương trong bài học mới
Là Cha kính Mẹ hiền dạy dỗ đàn con trẻ
Là con đò lặng lẽ đưa em vào tương lai
Khoá học của chúng tôi diễn ra trong lúc quê hương đất nước còn đói nghèo trong rơm rạ. Khi ấy Trường chưa có những dãy nhà tầng khang trang, chưa có trang thiết bị hiện đại, cũng chẳng có sân chơi rộng rãi như bây giờ, bởi đất của Trường còn phải giành cho Cô trò chúng tôi trồng lạc trồng rau. Chúng tôi phải học trong những dãy phòng cấp 4 mái ngói mọc đầy rêu, đang học mà trời mưa thế nào cũng có đứa ướt áo. Bên trong những bức tường vôi nham nhỡ chúng tôi ngồi trẻn những bộ bàn ghế củ kỹ hư hỏng mà chẳng đủ chộ, mặc áo sờn vai, quần bạc màu vá táp, bụng réo đòi cơm nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười đùa. Thời ấy gánh nặng cơm áo đã đè lên những đôi vai yếu mềm non nớt, khiến nhiều bạn đã rời xa mái trường dấn thân vào cuộc sống mưu sinh khắp mọi miền đất nước, để rồi năm lớp 9 chỉ còn lại một lớp học với 37 học sinh.
Gặp lại nhau sau 43 năm xa cách nụ cười rạng rỡ ánh mắt yẻu thương trìu mến giành cho nhau trọn vẹn. Chúng tôi xiết chặt tay cùng ngồi lại mong ước quay về một thời đã xa
Ta đi qua những mùa hoa phượng nở
Mùa của chia ly xao xuyến những chuyến đò
Tháng năm ấy hồn nhiên như cổ tích
Trong trẻo vô tư ánh mắt tuổi học trò
Rồi mai đây trên đường đời xuôi ngược
Khách qua đò còn ghé lại bến xưa
Những bài giảng hôm nào còn ghi khắc
vẫn miệt mài đâu quản những nắng mưa
Thầy Cô gửi cho đàn em ước vọng
Như cánh chim trời bay mãi tới tương lai
Hãy vươn tới những chân trời cao rộng
Đất nước đang cần vun đắp ở ngày mai
Buổi học cuối có buồn xin đừng khóc
Tiếng ve kêu hoài như nhắc buổi chia li
Ai cũng thế cũng qua thời nông nỗi
Kỷ niệm một thời xin mãi mãi khắc ghi
Vậy là đã 43 năm trôi qua, kể từ ngày học sinh khoá 1978-1981 tạm biệt ngôi trường Cấp 2 thân yêu để bước tiếp vào ngượng cửa cuộc đời, xây dựng tương lai, lớp Thầy Co dạy chúng tôi đã hoàn thành sứ mệnh trở về sum vầy cùng con cháu.
Bạn bè chúng tôi có người đã mãi mãi rời xa còn chúng tôi còn đang tiếp tục hành trình cho riêng mình, nhiều bạn thành đạt, đầy đủ sung túc cũng có bạn còn vất vả nhọc nhằn với mưu sinh nhưng giữa chúng tôi không hề cách biệt. Chúng tôi vẫn sẵn sàng với những cốc cà phê những bàn tiệc nhỏ chia sẻ niềm vui dù rất nhỏ. Tình bạn của chúng tôi ngày càng được gắn kết hơn, bền chặt hơn.
Chúng tôi trở lại trường xưa, ánh mắt mỗi đứa vẫn ánh kên niềm tin về một khởi đầu mới trong suốt 43 năm qua. Những học sinh bấy giờ cũng đã trưởng thành hiện đang sinh sống và công tác nhiều nơi, nhiều lĩnh vực cả trong và ngoài nước. Dù ở đâu làm gì mỗi chúng ta cũng luôn tôn trọng những bài học những tình cảm của Thầy Cô.
Mong mõi về ngày hội ngộ không ít bạn ở xa đã mong đến từng ngày để được trở về mái trường xưa để gặp lại bạn bè ôn lại kỷ niệm một thời áo trắng, mong ước ấy hôm nay đã thành hiện thực, trong giây phút xúc động này các bạn hãy tận dụng thời gian ngắn ngủi buổi gặp mặt để ôn lại kỷ niệm xưa để hàn huyên tâm sự sau 43 năm rời xa mái trường.
Ký ức diệu kỳ về một tuổi thơ
Nơi mái trường xưa cánh cổng màu cổ tích
Nơi ngày ấy bao hồn nhiên tinh nghịch
Thuở mộng mơ ma quỷ biết dại khờ
Bốn bức tường loang mãi những vết dơ
Kí hiệu toán sinh hay đôi vần tên khắc
Nét chữ nghiêng nghiêng vụng về như còn nhắc
Chuyện ngày xưa ai cũng đã một thời
Gốc cây bàng hàng phượng vĩ lã lơi
Chiếc ghế đá râm ran sau mỗi giờ đổi tiết
Những mái đầu ánh mắt màu xanh biếc
Tụm năm-ba bao nhiêu chuyện đất trời
Lời Thầy Cô vẫn xao xuyến đầy vơi
Hạnh phúc là đây khi ngước nhìn bục giảng
Bao câu nói bao bóng hình duyên dáng
Hay vu vơ lo lắng lúc trả bài
Mái trường xưa yêu dấu chẳng phôi phai
Dù thời gian đã hằn sâu vết nứt
Dù mưa nắng ố hoen bức tường rêu đã mục
Vẫn yêu sao ngày ấy mái trường
Tiếng trống trường còn vang vọng đâu đây
Cánh phượng nhỏ nằm dài lên nỗi nhớ
Bao trái tim non cũng hoà thêm nhịp thở
Gọi yêu thương trải khắp mái trường xưa
Ta vẫn về để thấy nắng ban trưa
Ngôi trường cũ với ngàn bông hoa nắng
Để thấy mình trên từng trang giấy trắng
Vời vợi xa nhưng thương nhớ vẫn đong đầy
Ta vẫn về để thương nhớ đầy tay
Kỷ biệm cũ cứ ùa về bối rối
Để trái tim nhắc nhỡ thời nông nỗi
Nhớ tiếng cười rung động tuổi thanh xuân
Ta vẫn về hông lại những ngày xanh
Cho ký ức trượt qua vùng mơ mộng
Cho vết hằn tháng năm không còn rộng
Để thấy mình yêu lắm khoảng trời xanh
Và ta đã về trong thương nhớ vây quanh…!!!