Logo Footer
Lorem Ipsum
Website title
Cao Lao, Hạ Trạch quê mình. Bốn bề phong cảnh hữu tình nước non. Cao Lao tiền thế đặt tên. Cao trông vời vợi, Lao bền không xiêu

Vu vơ một bài thơ về biển

Cảm nhận về một bài thơ viết về biển của chị Lê Thu, cô giáo dạy văn người làng Cao Lao Hạ đăng trên facebook cá nhân của chị

Tác giả Lê Thu (Ảnh facebook cá nhân)

Đó là một buổi sáng đi bơi từ biển về, bên tách caffe man mác mùi hương, câu chuyện cũng bắt đầu. Tác giả bài thơ như sống lại cái không gian của mình: bàn chân trần giẫm lên mặt cát mát rượi. Anh như chạm vào gương mặt hôm qua...

Chuyện kể rằng

Đem mắt dấu vào lòng

Trăng treo trên mặt biển

Bình minh ló rạng

Rải yêu trên mặt cát mặn mòi

Dấu chân còng dệt lưới thời gian

Dận nhớ xuống biển sâu

Sóng trồi lên câu thơ buồn dìu dặt

Đưng gió thật rồi

Hải âu đi bộ gọi nhau

Mây xanh cao

Mỏng tang xiêm áo không màu

Con Vùm vụm cấu chân đôi tình nhân dưới biển

Dại khờ neo lưới

Trặm da đừng hỏi mặt trời

Đam mê chi chỉ níu chút thời gian

Chỉ rón rén bước chân vào cõi mộng

Không bơi nữa

Nắng lên rồi

Thu lưới về thôi...

Tác giả bài thơ: NCK

Không gian mở ra trong câu chuyện là lúc bắt đầu một ngày mới. Thường thì lúc đó người ta cũng cuốn lưới ra về. Anh cũng vậy:

Nắng lên rồi

Thu lưới về thôi

Câu thơ như một lời nhắc nhở hơn là phản xạ tự nhiên của anh khi thu lưới. Vì... hình như có cái chi đó đang níu giữ chân anh. Phải chăng đó là cái trong veo đến nao lòng của bầu trời khi bình minh ”ló rạng”, hay là mảnh trăng muộn vẫn tròn trĩnh thoảng thốt thấy mình còn ”treo trên mặt biển”. Có lẽ đó còn là bước đi thinh không của bầy hải âu gọi nhau khi đưng cơn gió, hay cả đến một cái gì đó thật mong manh mà rõ rệt ”xiêm áo không màu”. Mạch cảm xúc tưởng như cứ nhẹ tênh nhưng không khó để nhận ra tầng chìm như dòng hải lưu vần vũ mãnh liệt dữ dội:

Dận nhớ xuống biển sâu

Sóng trồi lên câu thơ buồn dìu dặt

Những gì ngay trên bãi biển ấy khiến sóng chếch choáng như một cơn say, hơi ấm cuộn từ lòng biển đêm qua phả vào bờ cát. Vậy mà vẫn “dìu dặt”, bảng lãng đâu đó một nỗi buồn bởi cái giới hạn vô hình thức tỉnh:

Đam mê chi chỉ níu chút thời gian

Chỉ rón rén bước chân vào cõi mộng

...Thời gian đã đi qua mang theo cả đời người. Những nông nỗi, say mê cũng cuốn theo sóng biển. Bài thơ như đánh thức cái trong veo trong cảm xúc của những ai đã từng yêu biển và cũng neo lại đâu đó cái mặn chát của cuộc đời tựa như những hạt muối hư vô...

24.5.2024

Lê Thu

Tác giả: Lê Thu

0 / 5 (0Bình chọn)
Bình luận
Gửi bình luận
Bình luận

    Video mới nhất

    Nủ ơi, Nủ à

    Hình ảnh mới nhất

    Hình ảnh quê hương xuân 2024

    Thống kê truy cập

    Hôm nay: 2291

    Trong tuần: 9869

    Trong tháng: 60871

    Tổng số: 11701248

    Đang online: 168