Mồ côi
10:32 - 06/12/2018
Tâm lòng của cô giáo Nguyễn Phương Thảo, giáo viên trường THCS Mỹ Trạch viết tặng hai cháu Nguyễn Khắc Huy và Nguyễn Khắc
Chưa lên mười đầu đã vấn khăn tang
Thiếu hơi cha, mẹ ôm tròn hai phía
Bù đắp cho con, chống chèo hôm sớm
Cho con thơ khỏi buồn tủi chênh chao.
Nhưng cuộc đời sao thật lắm tai ương.
Mẹ cũng theo cha về nơi chín suối
Thêm một lần, lớp khăn tang con vấn
Tủi phận mình con thành trẻ mồ côi.
Gian nhà vắng gió lùa qua phên cửa
Khẽ ru mình con sống lại ngày thơ
Tay mẹ xới bát cơm mềm nóng hổi
Cha đong đưa cánh võng lúc sang hè
Trên cành bưởi tiếng chích chòe gọi bạn
Góc vườn sau gà mái mẹ tìm mồi
Con cún nhỏ cứ chồm mình nhảy nhót
Níu chân con khi tan học trở về
Chợt giật mình khi tiếng mẹ ai ru
Cơn mộng mị chìm sâu trong tiềm thức
Con trở lại với niềm đau hiện thực
Mẹ và cha đã vĩnh viễn xa rồi...
Không cha mẹ đêm về chăn gối thiếu
Lục bình trôi, cánh vạc biết đâu tìm ?
Thèm hơi ấm, vị mồ hôi của mẹ
Tiếng yêu thương tắt lịm tự hôm nào
Tháng ngày dài con sẽ sống sao đây ?
Áo rách tươm, ai người xe chỉ vá ?
Ai lau giọt lệ lăn dài trên má ?
Vách nứa thưa, ai sửa lúc giao mùa ?
Ai cầm tay cùng con đưa nét chữ ?
Ai lau mình khi gió trở, trời sương ?
Ai dắt con đi qua ngày thơ bé ?
Ai khẽ cười khi con được thầy khen?
Đêm thanh vắng mẹ ai ru da diết
Phía nhà ai đang rộn rã tiếng cười
Con của ai đang gọi cha, gọi mẹ !!!
Tự thân mình, con biết gọi ai đây ???